Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 557 : Kế trong kế, vòng liên hoàn

Ngày đăng: 21:43 28/04/20


“Được rồi, giải tán đi.”



Đàm Hi xoay người trở về văn phòng: “Lưu Diệu vào đây.”



Mọi người lục tục tan ca ra về. Lâm Sảng vỗ vai Aiken, “Sếp, nể mặt một chút, tôi mời cậu ăn lẩu?”



“Mời tôi ăn lẩu? Anh nấu à?”



Lâm Sảng là người nông thôn, đã quen với thói tiết kiệm sẽ không bao giờ lãng phí, cũng rất khi ăn cơm ở ngoài, đều là về nhà tự nấu.



“Sao có thể chứ? Tay nghề của tôi không đâu vào đâu, chúng ta đi xuống Lưu Nhất Thủ mới mở dưới lầu nhé?”



“Anh phát tài rồi à?”



“Hề hề... tôi khôi phục được đoạn ghi hình nên Đàm Tổng luận công ban thưởng đó mà!”



“Anh nhìn thấy rồi à?” Aiken tỏ ra tò mò.



“Nhìn thấy gì?”



“Nội gián đó!”



“Dĩ nhiên, để tôi kể cho cậu nghe...” Lâm Sảng thì thầm bên tai anh ta, sắc mặc Aiken càng ngày càng kỳ lạ, không nhịn được bèn nhìn về phía La Vũ Văn.



La Vũ Văn đang cúi đầu thu dọn đồ đạc, nhưng ánh mắt rơi trên người anh ta vô cùng rõ ràng và cố ý, cứ như đang đánh giá và dò xét thứ gì đó, khá là khiến người ta thấy bực bội!



La Vũ Văn đột nhiên ngẩng đầu, thì nhìn thấy hai người Aiken và Lâm Sảng bình tĩnh dời tầm mắt đi.



“Đi ăn lẩu?”



“Đi thôi.”



Khoác vai rời đi, trên đường nói nói cười cười.



“Anh, cùng đi chứ?” Tạ Văn Ty cười chào hỏi.



La Vũ Văn xua tay, “Tôi vẫn còn chút chuyện chưa làm xong, cô đi trước đi.”



“Ừm, vậy ngày mai gặp lại.”



“Tạm biệt.”



Anh ta lao vào toilet với trạng thái thất thần, chản nản ngồi trên nắp bồn cầu.



Bị phát hiện rồi sao?



Làm sao có thể khôi phục lại được đoạn ghi hình bị xóa đi chứ?



Anh ta nói với bản thân mình phải bình tĩnh, có thể Đàm Hi không biết gì cả, những lời đó chẳng qua chỉ vì muốn... lừa anh ta?



Nhưng biểu hiện của Lâm Sảng và Aiken khiến anh ta cảm thấy vô cùng bất an. Nếu như thật sự không biết gì, thì sao có thể nhìn anh ta bằng anh mắt đó được?



Bây giờ có hai con đường bày ra trước mắt, thành thật thú tội, hoặc thà chết không nhận.



...



Trong phòng làm việc, Đàm Hi đứng trước cửa sổ sát đất, ngắm nhìn cảnh đường phố xinh đẹp dưới ánh nắng chiều tà.



Bưng cốc cà phê trong tay, khẽ nghiêng người dựa vào mép bàn làm việc, thỉnh thoảng lại khẽ hớp một ngụm, khá là nhàn nhã.



Trái ngược với cô, Lưu Diệu lại khá là nôn nóng.
“Cậu họ xảy ra chuyện rồi!”



“Cái gì?!” La Vũ Văn giật mình, biểu cảm đột nhiên trở nên hoảng loạn, giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên.



“Thanh Thanh, em nói cho rõ ràng, cậu họ đã xảy ra chuyện gì?!”



“Em cũng không biết, bây giờ đang chạy đến Cục Cảnh sát! Mợ đã dẫn luật sự tới đó rồi!”



“Sao em lại không biết? Sao có thể không biết được!” Anh ta cắn răng nghiến lợi.



Đầu dây bên kia khựng lại: “A Văn, A Văn? Anh sao vậy? Đừng dọa em...”



La Vũ Văn vốn không có tâm trạng trả lời cô ta nữa, vội vàng cúp máy.



Cục Cảnh sát... luật sư...



Chẳng lẽ bên phía Cửu Châu đã phát hiện ra rồi?”



Không, ông ta làm rất kín kẽ, không thể bị người khác phát hiện được.



Hơn nữa, với tính cách cẩn thận của Lưu Đông, ngay cả số điện thoại cá nhân cũng không chịu nói cho anh ta biết, hai người đều liên lạc với nhau bằng hình thức gặp mặt trực tiếp, không thể bị người ta nắm được điểm yếu một cách dễ dàng như vậy được.



Nhưng Lý Thanh không giống như đang nói dối...



Chẳng lẽ bên trong có điều gì mờ ám?



Anh ta lại gọi vào số điện thoài bàn trong văn phòng của Lưu Đông bên Cửu Châu: “Alo, xin chào.”



“Lưu Tổng có ở đó không? Làm phiền kết nối vào đường dây nội bộ giúp tôi.” Anh ta cố ý hạ thấp giọng nói.



“Xin hỏi anh là?”



“Tôi là người nhà của ông ấy”



“Có tiện nói ra họ tên không?”



“Tôi họ Văn.”



“Anh ơi, là thế này, Lưu Tổng không có ở đây, anh có chuyện gì tôi có thể chuyển lời lại giúp anh.”



“Không được! Chuyện này tôi phải chính miệng nói với ông ấy!”



“Rất xin lỗi, Lưu tổng không ở đây. Nếu anh có việc gấp, có thể nói cho tôi biết, đợi Lưu tổng trở về, tôi sẽ nói lại với ông ấy ngay.”



Con tim La Vũ Văn chùng xuống, Lưu Đông là một kẻ cuồng công việc, một ngày ở trong công ty ít nhất 12 tiếng đồng hồ. Đến khi tuổi đã cao ông ta lại chú ý đến vấn đề dưỡng sinh, chuyện đi công tác và xã giao, có thể đấy được thì sẽ đẩy hết, thời gian trống còn lại chỉ sẽ ở lại trong phòng nghỉ pha trà, đánh golf.



“Vậy Lưu tổng có nói đi đâu không?”



“Không có.”



“Khi nào sẽ trở về?”



“Xin lỗi, tôi thật sự không rõ.”



“Shit!”



“Anh hãy văn minh một chút, sao có thể mắng...”



La Vũ Văn kết thúc cuộc gọi, tất cả dấu hiệu đều đang thể hiện Lưu Đông đã tiêu rồi! Vậy anh ta phải làm như thế nào đây? Nếu bên phía Cửu Châu thật sự muốn truy cứu đến cùng, anh ta rất có thể sẽ phải vào tù! Lưu Đông vẫn có thể dựa vào số cố phiếu trong tay giữ mạng, nhưng anh ta thì có thứ gì chứ?