Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 585 : Nguồn gốc bệnh tình

Ngày đăng: 21:44 28/04/20


“Giờ thì chưa cần, chờ sinh nhật tôi rồi làm đi.”



Nhiễm Dao chớp mắt: “Khi nào cơ?”



“Ừm...” Tống Tử Văn nắm tay lại ho khẽ: “Ngày 6 tháng này.”



“A! Còn có bốn ngày nữa thôi! Vậy...” Tròng mắt đen láy của cô gái chuyển động, “Em ở lại tổ chức sinh nhật cho anh, được không?”



Kỳ nghỉ mùng 1 tháng 5 sẽ kết thúc vào hôm nay, ngày mai phải đi học lại rồi.



Người đàn ông nhướng mày: “Không về trường học à?”



“Không về.”



“Thế điểm danh đi học thì em định thế nào?”



“Bạn điểm danh hộ.”



“Không được, sinh viên phải lấy việc học làm đầu.” Lão cán bộ nguyên tắc lại xuất hiện.



“Thực ra, trong thời gian này bọn em chủ yếu là rèn luyện vẽ phác họa, địa điểm đi học không chỉ ở trên lớp, chỉ cần có giá vẽ thì ở đâu cũng vậy à.”



“Em có mang giá vẽ tới không?”



“... Không mang.”



“Chiều tôi sẽ đưa em ra ga tàu cao tốc.”



“Không mang nhưng có thể đi mua mà!” Nhiễm Dao siết chặt nắm tay, “Không được đưa em ra ga tàu!”



Không được?



Lâu lắm rồi Tống Tử Văn mới nghe được loại câu mệnh lệnh như thế này, còn được nói ra từ miệng một cô bé, vậy mà anh ta lại... không - hề - ghét!



Aizz!



Lão cán bộ cảm thấy mình đã đi trật đường ray rồi. Có thể dùng một tay để kéo mọi thứ trở lại quỹ đạo bình thường, vậy mà anh ta lại chẳng thèm kéo, cứ mặc kệ nó.



Chắc anh ta bị điên thật rồi!



Mà nguồn gốc của bệnh chính là cô nhóc đang nhìn chằm chằm vào cái bánh kem trong tủ kính mà nuốt nước bọt ừng ực.



“Anh không nói lời nào, em coi như là anh đồng ý rồi nhé!” Nhiễm Dao đột nhiên quay đầu chớp mắt cười với anh. Không đợi người đàn ông mở miệng nói chuyện đã vội vàng chạy đi giống như chậm một giây thôi sẽ bị kéo ra ga tàu cao tốc ngay vậy.



Tống Tử Văn cười khổ, quả nhiên, anh ta vẫn không có cách nào từ chối được.



...



Ngày 3 tháng 5, Tống Tử Văn vẫn đi làm như bình thường.




Tiểu Thái âm thầm suy nghĩ: Thủ trưởng vạn năm cấm dục của anh ta có lẽ lại một lần nữa sống trong cuộc sống tình dục viên mãn rồi chăng?



Nhìn tinh thần sảng khoái, dáng vẻ mỉm cười tủm tỉm đó mà xem, thật đúng là... sư phụ của kiểu người trong nóng ngoài lạnh mà.



Giữa trưa, hai người ăn cơm xong liền trở về từ nhà ăn.



“Thủ trưởng, bên Hoa Thiên muốn tổ chức một bữa tiệc, hỏi anh có thể nể mặt qua một chuyến được không?”



Hoa Thiên chính là xí nghiệp nằm trong kế hoạch bồi dưỡng trọng điểm của năm nay, dù sao cũng coi như điểm sáng để quảng cáo rùm beng nên chính phủ cũng phải coi trọng ba phần.



Chờ đến tháng 6, khi Tống Tử Văn thăng chức thành thị trưởng xây dựng thành phố thì kiểu gì cũng phải qua lại với Hoa Thiên, làm quen trước là điều cần thiết.



Đương nhiên, đối phương cũng có ý “vào miếu thắp hương” vị Bồ Tát mới là anh ta.



Nếu là bàn cờ hai bên cùng có lợi thì Tống Tử Văn cũng sẽ không từ chối như lúc khác, “Thời gian là lúc nào?”



“Tối hôm nay.”



Nhíu mày, “Bảo đối phương đổi thời gian đi, tối nay không được.”



Thư ký Thái lập tức hiểu ra, “Anh có hẹn rồi sao?”



Tống Tử Văn lạnh lùng nhìn anh ta. Tiểu Thái vội vàng rụt cổ lại, không dám ý kiến thêm gì, chỉ nói: “Để tôi bảo bọn họ đổi thời gian.”



“Ừ.”



Thư ký Thái là người tỉ mỉ, tinh tế, nếu không cũng không lên được vị trí như ngày hôm nay. Anh ta nhạy bén phát hiện hình như hôm nay thủ trưởng nhà mình có gì đó rất không thích hợp.



Ví dụ như...



Sáng nay mở họp, quá nửa thời gian Tống Tử Văn đều trong trạng thái lơ đãng, tuy những người khác không nhìn ra nhưng dù sao anh ta cũng đi theo vị này lâu rồi, sao có thể nhìn lầm được chứ? Ừ, đúng là thất thần.



Giữa trưa lúc vào nhà ăn ăn cơm, lúc đi qua bảng tin công cộng của cơ quan, Tống Tử Văn còn nhìn vào kính để sửa lại cà vạt. Phải biết rằng, vị này ỷ vào chuyện mình có mặt tiền đẹp nên chẳng bao giờ thèm chú ý tới quần áo! Một khi công việc yêu cầu, cho dù bảo anh ta khoác một cái vỏ cây, anh ta cũng không do dự mà làm theo.



Gần lúc tan tầm, Tống Tử Văn nhìn đồng hồ bảy lần, thế nên, nếu một người cuồng công việc lại mong chờ giờ tan tầm như thế còn chưa đủ để chứng minh có vấn đề thì Tiểu Thái tình nguyện... đâm đầu vào đậu phụ chết.



Vừa tới năm rưỡi, Tống Tử Văn liền cầm lấy áo vest chuẩn bị ra về.



“Thủ trưởng, tôi đã nói với bên Hoa Thiên rồi, họ nói thời gian tùy ngài quyết định.”



“Được, vậy tối ngày kia đi.”



“Hôm nay hiếm khi ngài tan tầm đúng giờ như thế, tôi thấy rất lạ đấy.” Thư ký Thái vừa thu dọn đồ vừa tỏ vẻ vô tình nói.



“Tiểu Thái, cậu có biết sau khi tôi lên chức thị trưởng xây dựng thành phố thì ai sẽ ngồi vào vị trí trợ lý thị trưởng này không?”



“Dạ?” Sao đang yên đang lành lại nhắc tới chuyện này chứ? Hức, chuyện lên chức cho dù là thời trước hay thời nay vẫn luôn là một đề tài cực kỳ mẫn cảm, nói là “cơ mật nhà nước” cũng không phải nói quá. Anh ta sợ nếu mình còn tiếp tục nghe chuyện này, không biết có bị giết người diệt khẩu hay không nữa?