Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 589 : Ở bên nhau

Ngày đăng: 21:44 28/04/20


Nhiễm Dao: “Em thích anh.”



Tống Tử Văn: “Nếu không chê anh già, vậy chúng ta ở bên nhau đi.”



Nhìn nhau cười.



Rốt cuộc người đàn ông cũng có thể quang minh chính đại kéo cô vào lòng, quả nhiên, eo rất nhỏ, anh ta chỉ chụm hai tay lại là có thể nắm được hết rồi.



“Anh đừng có sờ, buồn...” Nhiễm Dao né tránh.



“Ngoan, giờ không thể động đậy được đâu.”



“Tại sao chứ?”



“Vì lửa sẽ bị bùng cháy lên mất, giờ anh còn chưa muốn ăn em đâu.”



Nhiễm Dao xấu hổ đến mức hai tai đỏ bừng, nói với vẻ oán trách, “Anh... Sao có thể nói chuyện như thế được chứ?”



“Nhưng mà em hiểu, đúng không nào?”



“...”



“Đàn ông đều nói chuyện thế này hết mà.” Đặc biệt là đàn ông có danh phận.



“Có thể nói cho em biết lý do tại sao anh và cô vợ cũ của anh ly hôn không?” Thiếu nữ nhìn anh ta bằng đôi mắt long lanh nước, giống như một viên ngọc màu đen vậy.



“Em gọi cô ta là cô vợ cũ à? Cách xưng hô này không tệ đâu.”



“Không thể nói hả?” Không cho anh lảng sang chuyện khác.



“Hai điểm. Thứ nhất, anh không phải bên sai. Thứ hai, không muốn nói không phải vì muốn bảo vệ ai, mà là vì bảo vệ tôn nghiêm đàn ông của mình. Anh nói như thế, em có hiểu không?” Trong thiên hạ, chẳng có người đàn ông nào bị cho đội nón xanh mà còn rêu rao cả.



Đây cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì.



Nhiễm Dao thì nghĩ, rốt cuộc là sai lầm gì mà liên quan tới tôn nghiêm của đàn ông chứ... Khoan đã! Tôn nghiêm của đàn ông ư?



Không phải như cô đang nghĩ đấy chứ?



Nếu Tống Tử Văn nói anh ấy không phải người sai, vậy chứng tỏ người sai là cô vợ cũ kia. Thế nên, cô ta đã làm ra chuyện gì đó làm tổn hại tới tôn nghiêm đàn ông của Tống Tử Văn...



Ồ, ngoại tình chăng?



Cô vợ cũ kia nhìn lạnh lùng cao ngạo thế, không ngờ cũng biết chơi đấy nhỉ?



Thật sự không thể trông mặt mà bắt hình dong được.



“Có cảm thấy anh vô dụng quá không?” Tống Tử Văn hỏi một câu. Lão cán bộ lập tức hóa thành oán phụ nhỏ.



“Hả?” Nhiễm Dao bừng tỉnh, giơ tay sờ nắn mặt anh giống như đang an ủi một con chó khổng lồ, “Không liên quan gì tới anh, do mắt chị ta bị mù thôi.” Tài nguyên tốt như thế bày ra trước mặt lại không cần, bỏ gần tìm xa, Nhiễm Dao cảm thấy không thể hiểu nổi tư duy của cô vợ cũ kia.



“Anh lớn hơn em tận mười tuổi đấy.”



“Giờ đang có trào lưu trâu già gặm cỏ non mà, hơn nữa anh còn là ông chú đẹp trai nữa chứ.”



“Anh đã kết hôn một lần rồi, em thì còn trẻ như thế...” Ánh mắt người đàn ông phức tạp, dường như áy náy, lại dường như có gì đó băn khoăn.



“Ừm... Hi Hi bảo, người đàn ông đã từng kết hôn thì có... có kinh nghiệm...”



Tống Tử Văn nghe không rõ lắm: “Em nói gì cơ?”



“Có kinh nghiệm...”



“Ai bảo em thế?”



Hai má Nhiễm Dao đỏ bừng lên: “Bạn cùng phòng của em, Đàm Hi.”



“Cô ấy à...” Trên mặt người đàn ông xuất hiện vẻ nửa cười nửa không, “Sau này hai người sẽ là chị em dâu đấy.”



“Sao?”




Người đàn ông bên cạnh vẫn luôn quan sát cô bằng ánh mắt lạnh lùng, hà khắc, dường như cũng không tin vào y thuật của cô lắm.



“Anh Dịch, nếu anh không tin tôi thì cứ chờ cậu Thập Nhất trở về rồi nói tiếp.”



“Không phải tôi không tin.”



“Vậy mời anh hãy lùi về sau ba bước đi.”



“Tại sao?” Mọi lần khi Tịch Cẩn châm cứu, hắn đều đứng bên cạnh nhìn, sao giờ tới lượt cô ấy lại không được chứ?



“Bởi vì khí thế của anh mạnh quá, tôi sẽ bị phân tâm.”



“...”



Cứ thế, vốn dĩ kỳ nghỉ chỉ có ba ngày lại kéo dài thành bảy ngày. Sau khi Tịch Cẩn quay về, An An báo cáo xong mọi việc, hôm sau mới trở lại Tân Thị.



Còn về Nhiễm Dao, từ sau khi có bạn trai, cô nàng quả thực như ở trên mây vậy.



Cả ngày phải chú Tống, trái lão cán bộ, làm nũng, ra vẻ dễ thương cầu thương tiếc, quả thực là vô cùng lành nghề!



Ngày nào cũng thế, ngoại trừ ăn cơm, đi học, vẽ tranh, thời gian còn lại toàn là đi rắc cẩu lương, cực kỳ nhiều cẩu lương...



Tiểu Công Trúa, người ta sắp muốn chết vì cô rồi đó, cô có biết không hả?



Còn về Đàm Hi, ngoại trừ đi học, vẽ tranh ra thì chuyện công ty chiếm đại đa số thời gian rảnh của cô.



Thế nên, gần đây Hàn Sóc cực kỳ oán giận...



“Cục cưng, lâu lắm rồi em không chơi cùng anh đấy.”



“Cục cưng, lâu lắm rồi chúng ta không cùng nhau ra ngoài ăn cơm đấy.”



...



“Cục cưng, cứ tiếp tục thế này, kiểu gì em cũng mất anh thôi.”



Đàm Hi: “Đừng ồn nữa, bận xong rồi nói.”



Hàn Sóc: “...” Tạm biệt!



Lại một thứ bảy nữa tới.



Đàm Hi ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, vặn người mấy cái rồi ngồi dậy, điện thoại đổ chuông.



Nhìn xem tên hiển thị rồi mới tiếp máy: “Nhất Sơn?”



“Chào buổi sáng, chị Đàm.”



“Chào buổi sáng.”



“Gần đây học hành ổn cả chứ?” Hứa Nhất Sơn đã tới lớp học bổ túc buổi tối theo gợi ý của cô, bình thường gọi điện thoại nói chuyện cũng đều có liên quan tới việc học cả.



Đánh giá từ một trình độ nào đó, hắn có thể được coi như là “học sinh tốt“. Quả nhiên...



“Kỳ thi vừa rồi có năm môn xếp loại giỏi, ba môn xếp loại khá.”



“Không tồi, tiếp tục phát huy.”



“Em sẽ cố.”



Đàm Hi: “Tìm tôi có việc gì à?”



“Có thể gặp mặt rồi nói không?”



“... Được, hẹn ở đâu?”



“Ở sân bóng rổ Đại học T đi.”