Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 593 : Căn phòng giường nước, sự cám dỗ của váy đen

Ngày đăng: 21:44 28/04/20


Lục Chinh là một người cẩn thận tỉ mỉ gần như là hà khắc, đặc biệt là đối với công việc.



Việc hủy bỏ cuộc họp ngay khi gần diễn ra như thế này không phải là chưa có bao giờ, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì?



Trong đầu Trần Khải lướt nhanh hành trình ngày hôm nay của boss, không phải xã giao, không phải đàm phán, thậm chí còn không phải bước chân ra khỏi của công ty, sao lại không có thời gian họp chứ?



“Anh... có lịch khác rồi sao?” Anh ta cẩn thận dò hỏi.



“Ừ” Nếu như ngủ với phụ nữ cũng được tính là lịch.



Tuy cô nhóc đó cúp điện thoại của anh, nhưng Lục Chinh có trực giác rất mãnh liệt là: Đêm nay chắc chắn sẽ được ăn thịt!



Cho dù không được ăn thịt thì cũng được ăn một bát canh hầm thịt!



Trần Khải: “Có cần tôi chuẩn bị trước không?”



Đầu bên kia không đáp lại. Một lúc sau, khi thư ký Trần đã không còn hy vọng gì nữa, đột nhiên có âm thanh truyền tới, nhưng mà nội dung... chẹp chẹp...



Lục Chinh: “Tối nay đặt cho tôi một phòng tổng thống ở khách sạn Hilton”



Ec...



“Phải có giường nước”



Sau đó không có về sau nữa, bởi vì điện thoại đã bị cúp rồi.



Trần Khải đứng yên tại chỗ, ngơ rồi, đơ rồi, ngu người luôn rồi! Không ngờ anh lại là boss như vậy!



Ba giờ chiều, xe taxi dừng lại trước cổng lớn Lục Thị.



Cửa xe mở ra, cô gái cao gầy khom lưng bước xuống.



Đàm Hi cũng không vội vàng lên lầu, mà đến một khách sạn ở bên cạnh thuê phòng theo giờ, để làm gì ư?



Đương nhiên là trang điểm mình thành tiểu yêu tinh, cầu hôn Đại Điểm Điểm rồi!



Người ta hay nói, phụ nữ làm đẹp vì người mình thích. Chẳng phải là như vậy hay sao?



Tinh!
Thư ký A: “Chia tay rồi à? Không thể nào, cô gái đó yêu kiều thế cơ mà? Nhưng mà với sức hấp dẫn của Lục tổng nhà chúng ta thì có thêm một hồng nhan tri kỷ khác ở bên cạnh cũng không có gì là lạ cả! Hơn nữa, cô gái này phải nói là siêu hot ấy chứ, nhìn cái chân kìa, vừa dài lại vừa thẳng, nhìn còn tưởng là xuất thân siêu mẫu ấy chứ.”



Trần Khải buồn bã nói, “Các cậu không phát hiện ra cô gái thanh tân kia và cô nàng bốc lửa hôm nay là cùng một người à?”



Ec!



Lặng ngắt như tờ.



Lại nói đến Đàm Hi đang cẩn thận mở cửa lách vào, rồi khẽ đóng cửa lại.



Vốn dĩ vị trí huyền quan đã sửa thành một chiếc giá để đồ, tầng giữa bày một chú mèo chiêu tài, phía sau có một bức bình phong kiểu châu u ngăn cách, phân thành khu làm việc với chủ cửa bên ngoài.



Tóm lại, người ngồi bên trong sẽ không nhìn thấy cô!



Đàm Hi nghiêng người dán lên bức bình phong, hít sâu một hơi, sau đó chầm chậm thò đầu ra...



Í? Sau bàn làm việc trống không?



Người đâu rồi?



Mi tâm nhíu chặt lại, đang lúc buồn bực, đột nhiên phía sau có một cánh tay giơ ra, che miệng Đàm Hi lại, sau đó thuận thế kéo cô vào trong góc phòng.



Đàm Hi vô thức phản kháng lại, cố gắng hết sức muốn quật ngã đối phương, không ngờ khó khăn lắm mới khiến người đó lảo đảo một chút. Đến khi đối phương đã có sự để phòng, cho dù cổ có dùng sức thế nào cũng vẫn như một pho tượng đứng im không nhúc nhích.



“Ưm ưm! Em ưm ưm...” Lục Chinh, anh bị bệnh à!



Lưng cô dán chặt lên vòm ngực nóng bỏng của người đàn ông, chóp mũi vấn vương hương thuốc lá nhàn nhạt, còn có vòng ôm quen thuộc và hơi thở đàn ông nào đến, Đàm Hi cỏ nhắm mắt cũng nhận ra được là ai?



“Nhóc con, em bị phát hiện rồi!” Lục Chinh ghé sát tai cô, hơi thở nóng bỏng, nỗi tương tư lâu dài bùng phát.



“Ưm ưm!” Buông ra!



Tuy Đàm Hi vẫn còn đang giãy dụa, nhưng bất giác đã buông lỏng cơ thể hơn. Bởi vì cô biết người đàn ông phía sau sẽ mãi mãi không bao giờ hại cổ, tin tưởng vô điều kiện, an tâm vô cùng.



Cả cánh tay người đàn ông đang đặt trước ngực cô gái, khi kéo về sau khó tránh khỏi dùng sức, ép đến biến dạng...



Cảm nhận được xúc cảm mềm mại, khả năng khống chế mạnh mẽ của Nhị Gia trong chốc lát đã sụp đổ.