Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 599 : Khúc dạo đầu buổi ghé thăm, sự hấp dẫn của chắt trai

Ngày đăng: 21:44 28/04/20


Một giây trước còn giương cung bạt kiếm, ngay giây sau đã ôm ôm ấp ấp được ngay.



Ai không biết còn tưởng rằng cô đang diễn kịch biến mặt nạ của Tứ Xuyên.



Thực ra, Lục Chinh và Đàm Hi đều hiểu rõ, anh không phải là Trụ Vương bị mỹ sắc làm điên đảo đầu óc, cô cũng không phải là yêu cơ hại nước hại dân. Hai người đều có ranh giới của riêng mình và tôn trọng lẫn nhau.



Có một số thứ thực ra không cần truy cứu đến cùng, bởi vì những người thông minh đều hiểu rõ trong lòng.



Buổi chiều, Lục Chinh lái xe về nhà cũ, đương nhiên Đàm Hi cũng đi theo cùng.



“Đại Điểm Điểm, hay là anh đưa em về Bồng Lai đi?”



Lục Chinh không nhìn cô, im lặng từ chối.



Đây không phải là lần đầu tiên Đàm Hi muốn trốn chạy. Lần trước hai người cũng cãi nhau một trận to vì chuyện này, còn chiến tranh lạnh mất một thời gian.



“Nhóc con, em không sợ trời cũng không sợ đất, sao lại sợ một ông già thế?”



Đàm Hi nghe vậy, trừng mắt nhìn anh: “Đó có phải là một ông già bình thường đâu?”



“Không bình thường thế nào?”



“.” Đàm Hi mím môi, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đó là ông nội của Lục Chinh, nhẹ không được, nặng cũng không xong - phiền chết đi được!



Giữa đường, hai người ghé qua một khu chợ, Đàm Hi vào đó mua hai chai rượu Mao Đài và một túi trái cây. Dù thế nào đi nữa cũng không thể đến tay không được, đây là phép lịch sự tối thiểu nhất.



Không ngờ rằng, còn có một người khác cũng đang mất tự nhiên. Nhà cũ Lục gia, phòng khách.


“Ồ, ông không đâm chọc là được rồi.” Vẻ mặt bà cụ bình tĩnh, nhưng trong lòng đang điên cuồng gào thét “Yes!”



Lục Giác Dân tưởng bà không tin, còn nghiêm chỉnh nhấn mạnh: “Tôi không đâm chọc thật mà” “” Ông già, hóa ra ông cũng có ngày hôm nay cơ đấy, xem ra không tốn công vô ích xem “Hậu cung xx truyện” rồi.



“Còn nữa.” Lục Giác Dân không nhịn được nhíu mày lại, “Tôi có nói là muốn chia quyền rẽ thúy bao giờ chưa? Từ khi thằng nhóc đó công khai mọi chuyện cho đến nay tôi đã ném chi phiếu vào mặt cái con bé Đàm Hi gì đó chưa?”



“Ném chi phiếu?”



“Mấy bộ phim bình thường bà xem chẳng phải toàn chiếu thế sao?”



“Đúng là trong phim diễn như thế, nhưng mà tôi nhớ hình như ông nói những bộ phim tâm lý gia đình đó vừa dài lại vừa chán, toàn là không bệnh tự ngâm. Thì ra ông cũng xem trộm à?”



Đôi mắt già nua thoáng qua sự ngượng ngùng, một tiếng ho khẽ vang lên che đậy: “Tất cả là do bà chứ còn gì nữa, lần nào xem phim cũng để tiếng to như thế...”



Đàm Thủy Tâm: He he! Đúng là giỏi kiếm cớ. Không biết là ai tay cầm tờ báo mà mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình tivi nữa. Tưởng bà không nhìn thấy à?



Nói tóm lại, cảm giác vừa nghĩ đến Đàm Hi sắp đến đã thấy toàn thân khó chịu của ông cụ chỉ trong phút chốc đã bị mấy câu nói của bà cụ làm tan biến hết.



Tuy còn chưa đến mức thật lòng tiếp nhận, vui vẻ chờ đợi, nhưng cuối cùng cũng không còn mang bộ mặt nhăn nhó khó chịu đó ra nữa.



“Tiểu Hà, cô ra đây đúng lúc lắm, yến huyết tôi để trong tủ đầu rồi?”



“Dạ, lần trước cái bà Triệu đó chẳng phải đã ở đây một khoảng thời gian sao? Lúc đó tôi về quê không có ở đây, bác Từ cũng không biết chuyện trong nhà bếp, có lẽ đã lấy cho bà ta ăn rồi, khi tôi về thì chỉ còn một cái hộp không?



Đàm Thủy Tâm tức đến mức toàn thân run rẩy: “Lục Giác Dân! Xem chuyện tốt ông gây ra đi kìa!”



Ông cụ nhặt tờ báo lên che mặt: Tôi không nghe thấy, tôi không nghe thấy, tôi không nghe thấy...