Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 653 : Đàm hi, chẳng phải tất cả những chuyện này đều nằm trong m mưu của cô sao?

Ngày đăng: 21:45 28/04/20


“Khiêm tốn là gì cơ? Có ăn được không? Bao tiền một cận thế” Vẻ mặt Đàm Hi ngây ngô khiến người ta vừa nhìn đã thấy thích.



Lục Chinh dở khóc dở cười, “Đừng giả vờ nữa, nói chuyện tử tế xem nào.”



“Ôi... Nóng quá. Đại Điểm Điềm, anh ôm chặt quá rồi!” Đàm Hi động chân tay một chút mới phát hiện ra mình là một con nhộng lớn ở trong kén.



Tuy rằng đã bật điều hòa nhưng bị bọc trong chăn thế này thì vẫn thấy rất nóng.



“Ai bảo em bọc người chặt thế chứ? Đáng đời!”



Đàm Hi hừ lạnh: “Phòng cháy, phòng trộm, phòng sói...”



Lời còn chưa dứt thì đã bị con sói nào đó giật chăn trên người xuống, để lộ ra thân mình trần trụi y như một quả trứng gà đã bóc hết vỏ, mắt sỏi lập tức xanh lè.



Chỉ vì, trên người Đàm Hi chẳng mặc bất kỳ thứ gì, có thể nói là cực kỳ hút mắt...



Lục Chinh: “Bé ngoan, anh nóng.”



Đàm hi vừa nghe thấy hai tiếng “bé ngoan” thì da đầu đã run lên. Bình thường thằng nhãi này chỉ khi đang trong trạng thái cực kỳ động tình mới gọi như thế.



“Có cần em đi xả giúp anh một bồn nước lạnh để hạ hỏa không?”



“Dùng nước lạnh làm gì? Em là được rồi.” Người đàn ông khẽ cười, ánh mắt như mặt hồ lăn tăn gợn sóng, nhẹ nhàng lan tỏa.



“Lång lo.”



Mặt mày Lục Chinh hơi tối lại, “Em nhắc lại lần nữa xem?”



Đàm Hi thấy sắc mặt anh không tốt, sợ con sói này sẽ nhào lên ngay lập tức nên vội vàng ngậm miệng lại.



“Sao không nói gì hả?” Người đàn ông gối tay ra sau đầu, dáng vẻ lười nhác như một con mèo lớn, mà Đàm Hi chính là con chuột nhỏ đang bị trêu đùa.



“Hừ! Nói thì nói!” Chuột nhỏ cũng có lúc bướng bỉnh lên cơ mà.
Nhìn một bản đồ ăn nóng hổi, còn có món phổi heo chấm nước sốt cay mà cô thích, mắt Đàm Hi lộ ra vẻ kinh ngạc, “Những cái này là anh làm đấy à?”



“Vú Trường đã tới.”



“Ra vậy...”



Đang ăn hăng say thì điện thoại đổ chuông, là một dãy số xa lạ.



“Xin chào, tôi là Đàm Hi.”



“Tôi ở bên dưới Bồng Lai, có thể nói vài câu với cô được không?”



Là Sâm Đóa Nhi.



Ánh mắt Đàm Hi hơi lóe: “Được.”



Lúc Sầm Đóa Nhi lên nhà thì bát đũa trên bàn còn chưa dọn đi, “Giờ này rồi, cô ăn trưa hay ăn tối thế?”



“Ăn trưa.”



Đàm Hi mời cô ta ra ngoài phòng khách ngồi, “Chỉ có nước lọc, có muốn uống không?”



“Cảm ơn.”



Sắc mặt Sẩm Đóa Nhi không tốt lắm, tuy rằng đã trát một lớp phấn dày nhưng vẫn không che đi được hết quầng thâm trên mắt, phấn má hồng cũng không thể nào thay đổi được nét mặt tiều tụy của cô ta.



“Tới tìm Lục Chinh rồi à?” Đàm Hi đẩy cốc nước tới trước mặt cô ta.



“Ừ.” Sầm Đóa Nhi cúi đầu, mi mắt rũ xuống, “Nhưng mà anh ta không đồng ý với đề xuất góp vốn kia.” Đàm Hi cũng không tỏ vẻ bất ngờ gì, “Thế tìm tôi có việc gì không?”



“Trước mặt người sáng mắt không nói tiếng lóng, Đàm Hi, chẳng phải tất cả những chuyện này đều nằm trong âm mưu của cô sao?”