Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 681 : Tiểu công trúa đến thủ đô, lão cán bộ đi mua thức ăn

Ngày đăng: 21:46 28/04/20


Cùng lúc đó, tại chung cư gần tòa nhà thị chính.



Buổi chiều Nhiễm Dao đã tới, kéo theo chiếc vali to đùng. Sau khi xuống tàu cao tốc là cô tới đây ngay. Tống Tử Văn không có ở đây. Cũng may là cửa sổ thông gió có giấu một chiếc chìa khóa dự phòng, sau khi cô lấy xong thì mở cửa vào nhà.



Chỗ đặt chìa khóa dự phòng là do Tổng Tử Văn lần trước nói cho cô biết.



“Cục cưng, hoan nghênh tùy lúc tùy thời đến làm phiền.”



Lúc đó Nhiễm Dao vừa tức vừa lúng túng, giơ tay cho luôn một cái nắm đấm be bé, đôi má ửng đỏ, “Ai muốn đến làm phiền anh chứ? Thấy ghét.”



“Không làm phiền, phải bảo là... quấy rối mới đúng.”



“Anh!”



“Giận rồi sao?”



“Hứ!”



“Ngoan, đừng giận nữa.”



Không biết có phải là do anh là người đàn ông trưởng thành hay không mà khi Tống Tử Văn dỗ cô bằng cái giọng như vậy, trái tim thiếu nữ của Nhiễm Dao sẽ đập thình thịch không kìm lại được.



Nghỉ ngơi 15 phút, sau đó bắt đầu sắp xếp hành lý.



Lần này cô qua đây dự tính là ở đến khi khai giảng, tính ra cũng phải nửa tháng, vì vậy quần áo mang theo chất đầy cả vali.



Ting tong.



Tiếng tin nhắn wechat. Nhiễm Dao cầm điện thoại lên, mở ra. Trong nhóm chat, hai kẻ dở hơi Đàm Hi và Hàn Sóc đang làm loạn. Cô cũng vào tham gia cho có hội.



Cuộc trò chuyện này kéo dài tới tận hai mươi phút.



Nhiễm Dao ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo trên tường, đúng 5 giờ, còn nửa tiếng nữa là Tống Tử Văn tan sở. Nhiễm Dao quyết định đi tắm trước. Cả người cô toàn mùi mồ hôi, khó ngửi chết đi được...



“Thị trưởng Tống, nhà khai thác Hoa Cảnh Thiên Đổ mời ăn tiệc. Họ đã gọi điện cho tôi rồi, anh xem... có muốn đi không?”



Đầu tháng 6, Tống Tử Văn thăng chức Thị trưởng Cục Kiến thiết thành phố, Thư ký Thái cũng thăng chức lên một bậc, thành trợ lý thị trường. Những ngày này nụ cười luôn nở trên môi, bước đi cũng như mang theo làn gió.




Khiến những vì sao bỗng chơ vơ lạc lõng



Em cứ ngỡ nỗi buồn này sẽ vơi đi nhanh thôi



Em cứ tưởng mình sẽ vực dậy ngay thôi



Nào ai biết em lại nhớ anh nhiều như vậy



Nhớ đến mức vô phương cứu chữa



Nhớ đến mức thân tàn ma dại



Lòng lại nhớ nụ cười ấm áp của anh



Nhớ chiếc áo khoác anh vẫn thường mặc



Nhớ đôi tất trắng anh hằng yêu thích



Và nhớ cả mùi vị quen thuộc trên người anh



Em nhớ nụ hôn ngọt ngào của anh



Cùng mùi thuốc lá thoảng trên ngón tay anh



Là ký ức của một thời yêu đương nồng cháy



Tổng Tử Văn không thường đi KTV, cho dù đi thì cũng mang tính chất công việc, mic còn chưa cẩm tới, chứ đừng nói là mở miệng hát với mọi người.



Không phải anh không thích âm nhạc, chỉ là không hứng thú với dòng nhạc hot hiện nay. Anh thích dòng nhạc cổ điển thuần túy, mang đậm hương vị thời kỳ trung cổ hơn. Ví dụ như Joseph Haydn, hay là Mozart.



Người nghiêm túc thích những dòng nhạc nghiêm túc, hình như cũng có lý.



Nhưng, bài “Mùi vị” này anh thấy rất quen, thậm chí nhé lời bài hát.



Điều này cũng phải kể đến công lao của quý bà Bàng. Có một dạo bà như trúng độc của bài hát này, hát tới hát lui mãi.