Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 684 : C y đại thụ già vạn năm cuối cùng cũng nở hoa rồi

Ngày đăng: 21:46 28/04/20


10 giờ tối



Kết thúc trận đấu, Tống Tử Văn quay qua nhìn cô gái ngồi bên cạnh yên lặng đến kỳ lạ, thì ra cô đã ôm gối ngủ



mất rồi.



Gò má mũm mĩm, làn da vừa trắng vừa mịn, dù xích lại nhìn gần cũng khó mà thấy được lỗ chân lông.



Hàng mi dày, giống hai cánh quạt.



Lúc này cứ yên tĩnh ngủ, ngoan đến nỗi làm cho lòng người rung động.



Anh kéo cái gối ôm trong lòng của cô ra, bế cô đặt lên giường trong phòng ngủ.



Nhiễm Dao hơi động đậy, nhưng không thức giấc.



Anh kéo chắn qua đắp cẩn thận cho cô, mở điều hòa chỉnh đến 26 độ.



Dưới ánh đèn, khuôn mặt ngủ say của cô gái thật tĩnh lặng, giống như thiên sứ nhỏ vô lo vô nghĩ.



Tống Tử Văn ngắm một hồi, sau cùng chịu không nổi đã nhích lại gần, đặt một nụ hôn giữa trán của cô, “Em nói đúng, ông chú phải cưng chiều người vợ bé nhỏ.”



Thì thầm xong, đứng dậy đi ra khỏi phòng.



Lúc của phòng đóng lại, con người vốn dĩ đã ngủ say bỗng thay đổi nét mặt, môi cong lên thấy rõ.



Ngày hôm sau, Nhiễm Dao tỉnh dậy dưới ánh sáng ban mai.



Nhìn trần nhà xa lạ, khung cảnh không quen thuộc xung quanh, ba giây sau Nhiễm Dao mới kịp phản ứng lại. Hiện tại cô đang thủ đô, ở chung cư của bạn trai, trên giường của phòng ngủ chính.



Mắt Nhiễm Dao chớp chớp, xua tan vẻ mơ màng khi mới tỉnh ngủ. Cô ngồi dậy chải lại đầu tóc gọn gàng.



Cần thay đồ ngủ ra không nhỉ?



Đắn đo hai giây - Không cần! Cô là bạn gái của Tống Tử Văn, mặc áo ngủ đi lại trong nhà của bạn trai không phải bình thường lắm sao?



Vì vậy sau khi tắm gội xong, Nhiễm Dao liền xỏ đôi dép lê đi ra phòng khách.



Không có người.



Nhìn lên đồng hồ treo tường, 7 giờ 15 phút, còn sớm mà.



Bỗng trong bếp phát ra tiếng động, Nhiễm Dao lần theo tiếng động đi tới.



“Dậy rồi sao?”
“Hům?”



Anh ta cũng không dám vòng vo, “Trung tâm mua sắm!”



Tống Tử Văn gật đầu, quả thật tất cả đàn bà con gái đều không thể từ chối, nhưng...



“Đã đi rồi, còn chỗ nào khác không?”



Tiểu Thái nhớ về cô gái cực kỳ dễ thương đó, bỗng lóe lên một suy nghĩ, “Công viên giải trí cũng được. Giang Châu mới khai trương Disneyland, còn to hơn ở HK, mấy trò chơi cũng càng hoàn thiện hơn.”



Tống Tử Văn ngẫm nghĩ.



Tinh.



Thang máy đến rồi, hai người liền đi vào.



Tổng Tử Văn: “Cảm ơn cậu đã góp ý, tôi sẽ suy nghĩ.” Tiểu Thái biết đây không phải là lời nói xã giao. Sếp nói suy nghĩ thì chắc chắn sẽ suy nghĩ, không phải qua loa lấy lệ.



“Hi hi... điều nên làm thôi.” Anh hết FA, mấy đứa bên dưới chúng em cũng sống tốt hơn, không phải sao?



Chớp mắt đã đến thứ sáu.



Nhiễm Dao đã ở thủ đô được ba ngày, khó khăn lắm mới chờ được đến ngày Tống Tử Văn được nghỉ, có thể trở về với thế giới riêng của hai người rồi.



Nhưng ai đó vừa về đã bắt đầu thu dọn hành lý, có ý gì đây?



Cô nhanh chóng đặt gối ôm xuống chạy vào phòng ngủ, đến trước cửa phòng liên thắng gấp lại, sau đó đứng bên khung cửa, thỏ thẻ: “À, anh... phải đi công tác hả?”



Hành động của người đàn ông sững lại, “Không phải.”



“Vậy anh thu dọn đồ để làm gì?”



“Đưa em đi Giang Châu.”



“Hả?” Nhiễm Dạo ngơ ngác, có chút choáng váng.



Tổng Tử Văn mở vali ra rồi để qua một bên, nắm lấy tay cô kéo vào, “Ngồi đi.”



“Dạ.” Nhiễm Dao ngoan ngoãn ngồi bên cạnh giường, hai tay ôm lấy đầu gối, đôi mắt tròn xoe lấp lánh ánh sáng mong đợi.



Dáng vẻ nhỏ nhắn đoan chính, thật khiến người ta muốn cưng chiều mà.



Trong lòng Tống Tử Văn ngứa ngáy, ánh mắt ôn tồn, nụ cười dịu dàng. “Cục cưng, có muốn đi Disneyland không?”