Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 695 : Uất nhiên sinh con gái, người đàn ông già sẽ cho là thật

Ngày đăng: 21:46 28/04/20


Kết thúc cuộc trò chuyện, Giang Dự đột nhiên đứng lên, vội vội vàng vàng đi ra ngoài.



Tống Tử Văn đưa tay cản lại: “Có chuyện gì thế?”



Giang Dự tỏ vẻ hơi bất đắc dĩ: “Vợ tôi tới đây.”



Tống Tử Văn khựng lại, ngay cả Nhiễm Dao cũng không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn, thì ra anh đẹp trai đã kết hôn rồi.



Không đợi anh ta ra đón, cửa đã được đẩy vào từ bên ngoài, một người phụ nữ bụng bầu đi vào.



Váy lụa rộng thùng thình, giày đế bằng, tuy rằng bụng tròn vo nhưng chân tay vẫn nhỏ nhắn, khí sắc hồng hào, nụ cười dạt dào trên mặt làm người ta có cảm giác thư thái.



Đẹp một cách không hề có tính công kích gì, trong lúc lơ đãng còn để lộ ra niềm vui của người sắp làm mẹ. Nhiễm Dao thẩm nghĩ, người phụ nữ này rất hợp mắt mình!



Giang Dự thấy thế thì vội vàng đưa tay ra đỡ cô, suýt chút nữa làm đổ cả ghế: “Sao em lại qua đây? Mẹ cho em ra ngoài à?”



“Mẹ sợ anh uống nhiều, lái xe không an toàn nền bảo Tiểu Vương đưa em tới đây giám sát.” Tiểu Vương là tài xế của Giang gia.



Giang Dự dở khóc dở cười.



Tống Tử Văn giải thích thay anh ta: “Em dâu cứ yên tâm đi, A Dự rất biết lượng sức mình, chưa uống bao nhiêu rượu cả.”



Sầm Uất Nhiên gật đầu với anh: “Anh Tống.”



Trong tiệc đính hôn và lễ kết hôn của hai người, vị này đều tới tham dự, còn được ngồi ghế trên, hơn nữa thỉnh thoảng Giang Dự cũng nhắc tên anh trước mặt cô nên Sầm Uất Nhiên cũng không xa lạ gì.



Tống Tử Văn mời cô ngồi xuống, sau đó dùng hai chữ “bạn gái” để giới thiệu đơn giản về Nhiễm Dao.



Sầm Uất Nhiên: “Chào em.”



Nhiễm Dao rời ánh mắt khỏi cái bụng lớn của người phụ nữ, lập tức cười toe: “Chào chị, Giang phu nhân.”



“Cứ gọi tên của chị là được rồi, Sầm Uất Nhiên.”



“Vậy chị cũng cứ gọi thẳng tên em đi...”



Thế là hai người phụ nữ nói chuyện với nhau mặc kệ người đàn ông của mình, trong chốc lát đúng là khó mà kết thúc bữa cơm ngay được.



Cũng may, Giang Dự và Tống Tử Văn không vội, vui vẻ dung túng.



Sầm Uất Nhiên thấy cô gái trẻ cứ liên tục nhìn vào bụng mình thì không khỏi buồn cười, không nhịn được trêu ghẹo: “Bụng chị có nở hoa à?”
Lúc trước, anh kết hôn với Liêu Gia Văn chẳng phải cũng mang trong mình mộng tưởng một lòng một dạ đến già hay sao?



Giờ lại chẳng khác nào người dưng nước lã.



Không phải anh yếu đuối mà là bài học cũ quá mức thê thảm.



Nhiễm Dao đột nhiên thấy hơi đau lòng. Vẫn là gương mặt như ngọc kia nhưng trên đó hiện tại lại tràn ngập cảm xúc phức tạp, giống như ngộ ra, lại giống như cảm khái, giống hệt một ông già đã trải hết đời người.



Rõ ràng hết thảy những thứ này anh ấy không đáng phải nhận lấy.



“Em không phải vợ cũ của anh.” Sắc mặt Nhiễm Dao đột nhiên trầm xuống. Lần đầu tiên cô tỏ vẻ nghiêm túc như thế với anh. Tống Tử Văn lập tức sững sờ.



Cô quay đầu đi thẳng.



Được thôi, hứa hẹn không đáng tin cậy chứ gì, vậy cô không nói nữa, cô sẽ dựa vào hành động!



Chờ hai, ba mươi năm sau, xem Tống Tử Văn còn dám nói linh tinh là cô sẽ hối hận gì đó nữa không!



“Dao Dao, em đi từ từ thôi.” Anh đuổi theo ở phía sau.



“Không từ từ được!”



Lắc đầu cười khổ, “Đừng cáu nữa, chờ anh...”



“Không chờ!”



“Thẻ phòng anh đang cầm cơ mà.”



Có lẽ đã đi chơi suốt một ngày, lại trải qua việc Sầm Uất Nhiên sinh con, thế nên hai người quay về khách sạn, tắm rửa xong liền đi ngủ luôn.



Không nói chuyện với nhau, vô cùng an tĩnh, nhưng không khí lại rất hòa hợp.



Một đêm ngủ say, sáng hôm sau hai người tỉnh lại như chưa có gì xảy ra, hoàn toàn không nhắc một chữ nào tới chuyện tối qua nữa, cực kỳ ăn ý.



Ăn sáng xong, Tống Tử Văn đặt vé máy bay chuyến buổi tối quay lại thủ đô.



Hai người bàn bạc một phen, sau đó quyết định tới bệnh viện thăm Sầm Uất Nhiên.



Lúc đến, Giang Dự không có ở phòng bệnh, Sầm Uất Nhiên đã tỉnh lại. Tuy rằng sắc mặt cô còn tái nhưng tinh thần lại rất tốt, đặc biệt là đôi mắt, tràn ngập sự vui sướng và hân hoan khi được làm mẹ.