Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 697 : Bình an là tốt rồi. Qu n vương không lên triều

Ngày đăng: 21:46 28/04/20


Sầm Uất Nhiên dựa lưng vào cửa kính, đứng đối diện với Nhiễm Dao, sau đó dán đầu lên, theo sự sai lệch về thị giác, vừa vặn ghé sát với cái lồng ấp thứ hai bên trái.



Xuyên thấu qua màn ảnh, hai mẹ con như thể đang dán sát vào nhau.



Nhiễm Dao ấn nút chụp, theo thói quen chụp liên mấy tấm sau đó ra dấu OK với Sầm Uất Nhiên.



Bởi vì hai người trốn ra nên cũng không dám ở lâu, sau khi thăm em bé xong liền nhanh chóng quay trở lại phòng bệnh. Sau đó, Tổng Tử Văn và Giang Dự cũng bước vào.



Hai người liếc nhìn nhau, thầm nghĩ: Nguy hiểm thật.



Nói chuyện thêm một lát, Tống Tử Văn chào tạm biệt, trước khi đi Nhiễm Dao còn gửi bức ảnh vừa mới chụp sang cho Sầm Uất Nhiên. Sầm Uất Nhiên cười với cô như thể hai người có chung một bí mật nho nhỏ, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra.



Giang Dự đưa hai người rời đi, lúc về thì trong tay có thêm một cái xe lăn.



Sầm Uất Nhiên kinh ngạc: “Cái này...”



“Chẳng phải em muốn nhìn thấy con sao? Đi thôi, anh đẩy em qua đó.”



Người phụ nữ dở khóc dở cười, “Đâu cần dùng tới xe lăn chứ? Cái này quá... quá khoa trương rồi.”



Giang Dự kiên trì nên Sầm Uất Nhiên cũng không dám nói gì, trong lòng dâng lên một sự ấm áp.



Ánh mặt trời xuyên thấu qua khung cửa, chiếu lên bóng dáng hai người, tĩnh lặng mà bình yên.



Bởi vì đặt mua vé máy bay chuyển tối nên thời gian vẫn còn sớm, Tổng Tử Văn và Nhiễm Dao cũng chẳng vội vàng về khách sạn thu thập hành lý làm gì. Hai người tìm một quán ăn vặt nổi tiếng ở đây để giải quyết bữa trưa.



Cửa hàng nhỏ hẹp chen chúc, ồn ào không ngừng nghỉ, không hề có bát đũa tinh xảo, thậm chí điều hòa không khí cũng không đủ, hơi khô nóng.



Nhiễm Dao ngồi trên ghế đẩu đơn sơ, trong tay bưng một cái hộp giấy dùng một lần, mặt đối mặt với Tống Tử Văn, giữa hai người là một cái bàn gỗ.



Vóc dáng cổ thấp nên vẫn tính thuận tiện, nhưng Tống Tử Văn thì thật không xong, chân dài tay dài không biết nhét vào đầu cho hết.



“... Em xem bình luận, có rất nhiều người nói hương vị của quán này rất chính tông, chỉ có điều hơi đông một chút.”



Đâu chỉ một chút chứ?



Phải biết rằng, hai người đợi tận mười lăm phút mới có một cái bàn trống nhỏ này đấy.



Mặc dù đặt mình vào một nơi như thế này nhưng Tống Tử Văn vẫn không hề lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, chỉ nói: “Hương vị không tệ, em thích là được rồi.”



Ăn xong, hai người rời đi.



Vốn dĩ định về khách sạn, nhưng trên đường về lại đi qua một nhà hàng bánh ngọt, Nhiễm Dạo lập tức nhìn sang bạn trai.



Ý là: Có vào hay không?



Lão cán bộ ngầm hiểu, gật đầu: Vào, đương nhiên phải vào rồi!



Ngoại trừ các loại bánh ngọt đủ mọi màu sắc ra thì ở đây còn có cà phê xay, Tống Tử Văn gọi một ly Blue Mountain.



Nhiễm Dao vừa ăn pudding xoài vừa chơi điện thoại.



Thuận tay chụp một bức ảnh, gửi cho nhóm, còn nhét thêm cái định vị nữa.



Ba mươi giây qua đi, chẳng có động tĩnh gì.



Lại thêm ba mươi giây nữa mới có tiếng leng keng truyền ra, không ngờ lại là An An không bao giờ nổi lên mặt nước, gửi một cái icon “Tham ăn“.



Sau đó, Đàm Hi và Hàn Sóc cũng thi nhau ló mặt ra.



Hàn huyện một hồi, không hiểu sao lại nói tới chuyện Sầm Uất Nhiên sinh em bé.



Nhiễm Dao chỉ nói, hôm qua đi ăn cơm với một người bạn của Lão Tống, ăn cơm được một nửa bữa thì vợ của người bạn đó đau đẻ, sinh được một cô con gái. Hôm nay cô tới bệnh viện thăm, còn cảm khái trẻ con mới sinh chẳng khác nào con mèo con, bé tí xíu, yếu ớt.



Hàn Sóc không tin, Nhiễm Dao liền gửi ảnh cho cô nàng xem, có điều trước đó đã chỉnh sửa qua rồi nên nhìn tương đối mơ hồ.



Đàm Hi vốn đang nằm trên ghế, vừa thấy ảnh chụp liền lập tức ngồi bật dậy. Sau đó nhắn riêng cho Tiểu Công Trúa...



Đàm Hi: Có ảnh gốc không?




Kiêu ngạo?



Vốn liếng?



Đáng tiếc, hắn đã rời xa trường học quá lâu, lâu đến mức căn bản không thể hiểu nổi cái cảm giác thành tựu như hạc đứng giữa bầy gà chỉ vì thành tích học tập.



Trương Lộ thì khác.



Mỗi lần nhắc tới ba chữ “Sầm Uất Nhiên”, giọng của cô ta luôn cố gắng đè nén sự hâm mộ và có phần hơi ghen ghét xuống, nhưng n Hoán đều lặng lẽ nghe vào trong tai hết cả.



Thế nên, đối với ba chữ này, cùng với người có cái tên Sầm Uất Nhiên đó đều là nỗi phiền chán của hắn.



Xếp hạng nhất thôi mà, có gì đặc biệt hơn người đâu chứ?



Nhưng sự thật đã chứng minh, vợ hắn quả thực rất ghê gớm.



Năm đó cô là trạng nguyên của thị trấn, là học sinh đầu tiên của thị trấn nhỏ đó thi đỗ vào Đại học B. Có lẽ từ khi ấy, sự tự ti đã ăn sâu vào trong xương cốt của hắn rồi.



***



Bên này có kẻ bị ai thì bên kia lại có người vui vẻ.



Nhân dịp cuối tuần, Lục Chinh cũng ở nhà nên Đàm Hi tính toán muốn tự mình xuống bếp nấu một bữa.



Không vì sao cả, chỉ là tự nhiên cô thấy có hứng thú mà thôi.



Tủ lạnh hết sạch đồ ăn, xem ra phải ra của một chuyến.



Thế nên, còn chưa tới bốn giờ, Đàm Hi đã lôi Lục Chinh ra khỏi phòng sách, “Đi nào, chúng ta đi dạo siêu thị!”



“Giờ sao?”



“Không được ạ?”



“... Bỏ đi, để anh gọi điện thoại nói một tiếng.”



Vốn dĩ anh còn một hội nghị qua video nữa, nhưng thấy hứng thú của Đàm Hi tăng vọt như thế, tất nhiên anh cũng vui vẻ nghe lời rồi, đành phải gọi cho Trần Khải bảo anh ta đổi sang lúc khác.



“Nhưng mà...” Trần Khải mới nói được hai chữ thì cuộc gọi đã bị cắt đứt.



Trần Khải giơ điện thoại, sau một hồi sửng sốt thì không nhịn được thở dài: Đêm xuân quá ngắn, dậy khi ngày đã lên cao, từ đây quân vương không lên triều sớm nữa!



Không lên triều sớm đó!



Vừa lúc gặp phải Hàn Uy tới đây bàn bạc các hạng mục công việc trong cuộc họp: “Anh Khải, anh sao thế? Lại bị người yêu đá



à..



“Cút đi.”



Hàn Uy sở mũi, cảm thấy thật bất lực với trận nóng giận vô cớ này của anh ta: “Anh ăn phải thuốc súng đấy à?”



“Cuộc họp bị hủy.”



“Ha?”



“Cậu không nghe nhẩm đầu, cuộc họp bị hủy rồi...”



“Chuyện gì xảy ra thế: Tôi đã chuẩn bị xong hết rồi...”



“Lục đại tổng tài của chúng ta phải đi dạo siêu thị với bạn gái.” Hừ! Đừng tưởng rằng cúp máy nhanh mà anh ta không nghe thấy nhé.



Hàn Uy:“...”



Mà bên kia, Đàm Hi và Lục Chinh đã ăn mặc chỉnh tế, chuẩn bị xuất phát.



Áo polo trắng, quần dài màu nâu nhạt, một bộ của nam, một bộ của nữ, đi ở trên đường lập tức làm mù một đám mắt chó hợp kim titan 24k.