Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 71 : Tôi vừa triệu hồi thì anh đã đến rồi
Ngày đăng: 21:31 28/04/20
Lục Chinh không ngờ, anh lại gặp lại Đàm Hi trong hoàn cảnh này.
Cô gái với đôi tay đầy máu nhưng ánh mắt lại sắc bén như băng, trong màu đỏ tươi là sự ngoan tuyệt được ăn cả ngã về không khiến người khác kinh hãi.
Dường như là một người hoàn toàn khác so với đồ lưu manh, mặt dày trong ấn tượng của anh.
Anh không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, mà ngược lại, anh còn lạnh lùng hơn bất kỳ ai, bình tĩnh hơn bất kỳ ai.
Nhưng khi tên kia chuẩn bị tấn công, anh lại không nhịn được mà ném áo khóa ra, nhân lúc lực đạo bị hòa hoãn liền kéo người con gái đó vào lòng rồi ôm lấy thật chặt.
Sau đó, anh kết luận hành vi bất thường đó là do chính nghĩa nổi lên, bị đồng cảm xúi giục.
Đàm Hi còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy hông bị siết lại thật mạnh, lòng bàn tay ấm nóng cách qua lớp vải nóng dính sát vào da thịt, một giây sau đã ngã vào một vòng tay ấm áp.
Hô hấp vốn đã không ổn định càng trở nên gấp gáp hơn, hơi thở nam tính chầm chậm bủa vây, trong lòng có một móng vuốt đang cào xé, bụng dưới có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau.
Một lạnh một nóng, một nhạt một đậm.
“Anh là thần long à?” Đàm Hi cười, bỗng nhiên mở miệng nói.
Người đàn ông nhíu mày.
“Nếu không, tại sao tôi vừa triệu hồi anh đã đến ngay thế?”
Lạnh lùng thoáng nhìn, “Khi nào về sẽ xử lý cô sau.”
Nhưng trong lòng lại bất chợt mềm mại hơn.
Đàm Hi hừ hừ, thầm mắng cái tên này không hiểu thế nào là tình thú, nhưng cũng không ngốc đến mức phản bác hắn vào lúc này, chỉ phồng má lên, vẻ mặt ấm ức.
Tống Bạch kinh ngạc, cô gái này mà cũng biết ấm ức cơ á?
Há miệng ra, cắn mạnh một cái, cùng với tiếng kêu rên cố đè nén lại của người đàn ông, cô cảm giác chỗ nào đó của anh vừa cứng lên.
Giống như một đứa trẻ đùa dai thành công, càng được đà lấn tới.
Cô bắt đầu dùng lưỡi liếm, dùng răng mài, đôi tay thon thon cũng bắt đầu không yên phận, tác quái sau lưng người đàn ông.
Chậm rãi vuốt ve, giống như phát hiện ra thứ đồ gì thú vị, cứ xoa xoa như vậy, cấu véo như vậy, ngón tay búp măng chọc vào lưng người đàn ông, Lục Chinh hít một hơi lạnh.
Nhưng cô lại càng chơi càng hăng hơn, vô cùng vui vẻ.
Trượt tay xuống dưới, mò đến thắt lưng, lần sờ một hồi, vẫn không hề nhúc nhích.
Thầm than đáng tiếc.
Nếu như có thể, Lục Chinh chỉ muốn ném thẳng cái con chó con này xuống dưới đất, sau đó đạp như đạp đầu tàn thuốc lá – giết chết cô!
Bàn tay đỡ trên hông cô không tự chủ được mà siết chặt lại, đáp lại anh là tiếng thở gấp của người con gái.
Đàm Hi cảm thấy một trận đau nhức như có như không, lại giống như nước lạnh khiến cô vô cùng khoan khoái, lửa nóng ở vùng bụng dưới được hòa hoãn đôi chút.
Cô rất muốn biết, mình đang muốn thứ gì…
Tống Bạch đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị ăn mắng một trận, từ nhỏ đến lớn, anh ta chưa hề sợ ai, dù là người lớn tuổi nghiêm nhất trong nhà cũng không làm gì được anh ta, nhưng chỉ riêng người anh họ này là có thể khiến anh ta phải sợ.
Danh xưng “Diêm Vương” không phải là có cho không!
Đợi hồi lâu sau, vẫn không có động tĩnh gì?
Lặng lẽ giương mắt lên nhìn, anh ta lại nhìn thấy cơ bắp trên gương mặt băng lạnh của người đàn ông đã cứng đờ lại, đôi đồng tử đen láy có thể vắt được ra mực đen, ánh sáng trong như ngọc chuyển động.
Tống Bạch thầm nghĩ, trời cũng không có nóng mà, sao anh ấy lại lấm tấm mồ hôi vậy nhỉ?