Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 724 : Cố hoài cẩn, sao lại là anh?
Ngày đăng: 21:47 28/04/20
“ Có huyện gì vậy?” Đầu dây bên kia, Sầm Đóa Nhi cũng rất ngơ ngác, không một lời mở đầu, mở miệng ra là hỏi, cô ta không hiểu gì hết ok?
“Email, là do cô gửi?”
“A, cô nói cái này à, là tôi gửi đấy, có vấn đề gì sao?”
“Tại sao lại muốn mở cuộc họp ban quản trị lâm thời?”
“Mã Cảnh Quốc và hai người Vương, Lưu để xuất đó, tôi chỉ biết trước có một ngày thôi.”
Đàm Hi trầm tư.
Theo lý mà nói, trải qua bài học xương máu lần trước, Mã Cảnh Quốc sẽ tạm thời không giở trò gì nữa, huống gì...
“Nếu như tôi nhớ không nhầm, đổng sự Mã hẳn vẫn chưa xuất viện nhỉ?”
“Đúng vậy...” Lúc nãy Sầm Đóa Nhi mới phản ứng trở lại, “Lão già sống dai kia mới mất đi nửa cái mạng cách đây không lâu, sao giờ vẫn còn tinh lực giở trò?”
“Chuyện này... có gì đó không bình thường.”
“Tôi sẽ kêu người đi điều tra ngay, có tin tức sẽ báo lại với cô!”
“Càng nhanh càng tốt!”
“Được.”
Đáng tiếc, hai ngày kế tiếp Đàm Hi không hề nhận được cuộc gọi của Sầm Đóa Nhi, cũng tức là cô ta không thể điều tra ra được
gi.
Chạng vạng, Lục Chinh tan ca về nhà, thay xong dép, là bị nhóc con mời ngồi xuống sofa.
Đàm Hi ngồi xổm trước mặt anh, giống như một chú chó Bắc Kinh ra vẻ đáng yêu, anh hỏi: “Có việc gì sao?”
“Ừ ừ!”
“Anh biết mà...” Lục Chinh tháo nút cổ áo và cổ tay, “Nói đi”
Hắn ta nheo mắt: “Đổng sự Đàm giỏi ăn nói thật.”
Đàm Hi cong môi: “Cảm ơn đã khen.”
“Giám đốc Đàm không chỉ giỏi ăn nói, mà thủ đoạn còn cao siêu hơn. Không phí chút sức nào đã khiến Sầm Đóa Nhi đồng ý chuyển nhượng cổ phần, lắc người một cái thì đã thành cổ đông lớn thứ hai, ngay cả tôi cũng bị cổ đè một bậc.”
“Trò cỏn con của tôi sao có thể so sánh được với Cậu Hai Cố anh đây?”
Ánh mắt hắn ta khẽ trầm xuống, nụ cười cứ như cố định trên môi, ngay cả độ cong cũng ăn khớp, không hề có chút thay đổi nào: “Nếu không phải do cô chen chân vào, thì giờ đây Sấm Thị đã sớm là thiên hạ của nhà họ Cố rồi.”
Đàm Hi nhướng mày, bỗng nhiên hiểu ra.
Cố Hoài Cẩn không đồng ý lời đề nghị đầu tư của Sầm Đóa Nhi, không phải là vì hắn ta không muốn nhúng tay vào Sầm Thị, mà ngược lại, có lẽ vào hai năm trước người nhà họ Cố đã sớm nhằm vào Sầm Thị, thậm chí lấy được cổ phần trong tay Mã Cảnh Quốc, chỉ cần lấy được một nửa cổ phần trong tay Sâm Đóa Nhi thì nhà có Cố có thể trở thành cổ đông lớn nhất, từ đó tiến tới nuốt trọn toàn bộ.
Lúc đầu từ chối Sầm Đóa Nhi, là muốn thả dây dài câu cá lớn, dù sao thứ nhà họ Cố muốn là một nửa cổ phần trong tay cổ ta!
Vừa không thể trực tiếp đề nghị khiến người khác nghi ngờ, chỉ có thể từ từ mưu tính, chỉ cần Sầm Đóa Nhi tìm lên của một lần nữa, họ sẽ có thể bắt đầu trả giá.
So với chiêu ép buộc thu mua của nhà họ Tân, thì chiều này cao siêu hơn rất nhiều lần.
Mắt thấy kế hoạch đang tiến hành thuận lợi, Sầm Thị đã trở thành vật trong túi của nhà họ Cố, nhưng không ngờ giữa đường lại xuất hiện một chướng ngại vật là Đàm Hi.
Đã chen chân vào thì thôi, còn trực tiếp ra tay phế đi con cờ Mã Cảnh Quốc kia. Mưu đồ nhà họ Cố vất vả trù tính hai năm trời, cuối cùng lại thành ra công cốc, Cố Nghiệp sao có thể nuốt trôi cục tức này?
Thế nên lần này chẳng phải đã cử đứa con trai thứ hai đến mỉa mai Đàm Hi đấy sao?
Nhưng rõ ràng Cố Hoài Cẩn không tính nghe theo lời ông ta, đến tận bây giờ vẫn còn khách sáo với Đàm Hi.
Tuy Đàm Hi nghi ngờ về thái độ của hắn ta, nhưng những lời nên nói vẫn phải nói.
“Món ăn trong mâm của nhà họ Cố chưa chắc là đối tượng săn lùng của người khác, hươu chết vào tay ai, thì phải dựa vào bản lĩnh của họ. Dù sao, ai ăn được thịt thì kẻ đó mới là người chiến thắng cuối cùng. Cho dù giữa đường bị cản trở, cũng chỉ có thể than một cầu tài năng không bằng người khác, đồng sự Cố cảm thấy có phải đạo lý này hay không?”
Bốp bốp bốp... Cổ Hoài Cẩn không nhịn được bèn vỗ tay: “Hay cho cầu tài năng không bằng người khác, hy vọng đổng sự Đàm có thể tự tin mãi như vậy.”
“Xin nhận lời tốt của anh.” Đàm Hi mỉm cười, “Không có chuyện gì khác thì tôi xin đi trước...”
“Tôi rất tò mò, lúc cổ Đàm nhìn tôi, trong lòng đang nghĩ đến ai?”