Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 738 : Trái tim chu dịch bế tắc. Nội quy mới về tuyển qu n

Ngày đăng: 21:47 28/04/20


Chu Dịch thể thốt trong lòng, nhưng sự thật đã chứng minh hắn thực sự không làm được.



“Tập quân sự?”



Dì quản lý ký túc xá gật đầu, nhìn người đàn ông trẻ tuổi tướng mạo xuất chúng, quần áo bất phàm trước mặt, trong lòng sinh ra sự nghi ngờ.



Phụ huynh chẳng giống phụ huynh, sinh viên cũng chẳng giống sinh viên, hay là... bọn lừa đảo?



Chu Dịch dường như đọc được suy nghĩ của bà ấy, cười lạnh hai tiếng, không hề giải thích bất cứ cái gì. Chính xác hơn là hắn không thèm giải thích với một người chẳng liên quan.



Tâm tình cực kỳ không tốt.



Chu Dịch ra khỏi ký túc xá, rời khỏi trường học, giảm mạnh chân ga lao đi. Gió ngoài cửa sổ như cắt qua mặt mang theo cái oi bức, nóng bỏng của ngày hè càng làm hắn thấy bực bội thêm.



“A Tự, chú ở đâu?”



Điện thoại vừa chuyển máy, tiếng “Alo” của Dương Tự vừa mới buột ra khỏi miệng đã nghe thấy đầu bên kia toàn tiếng gió rít. Dương Tự mất một giây mới mẫn cảm nhận thấy giọng điệu đối phương rất không đúng, như thể đang sinh sự hờn dỗi với ai vậy.



“Em ở nhà.” Dừng một chút, lại bổ sung, “Chung cư bên Tân Thị ấy.”



“Vừa lúc, ra ngoài uống một ly đi.”



“Anh Dịch, anh bị cái gì kích thích thế? Ban ngày ban mặt mà đi uống rượu làm gì?”



“Mười lăm phút nữa anh tới dưới nhà chú, nhanh nhẹn lên giùm cái.”



Dương Tự rên rỉ. Cậu ta còn muốn ngủ nướng nữa, thế này xôi hỏng bỏng không hết rồi...



Chu Dịch chạy xe tới dưới chung cư chỉ mất mười phút.



Lấy một điếu thuốc ra ngồi hút trong xe. Hắn vừa mới ném tàn thuốc xuống thì cửa xe bên ghế phụ bị kéo ra, Dương Tự vừa ngáp vừa ngồi vào.



“Tối qua lại thức đêm à?”



“Vâng.”



“Thảo nào dáng vẻ như túng dục quá độ thế.” Chu Dịch cười nhạt.
Người sau trầm ngâm trong chớp mắt: “Trong sinh viên cũng có nhiều người có tiềm lực, nhưng nhìn tổng thể tình huống thì tố chất thân thể của họ lại không lý tưởng.”



Thời Cảnh: “Đâu chỉ không lý tưởng, quả thực là quá mức không ra gì ấy chứ.”



Ông Cát tức cười: “Ý kiến này của cậu gọi là thành kiến đấy.”



“Thành kiến thì thành kiến, tôi không thay đổi đâu.” Anh nhún vai, dù sao lợn đã chết cũng chẳng sợ nước sôi.



Ông Cát không nhịn được gõ lên mặt bàn, nhắc nhở: “Đây là công văn.”



Bên trên đã ra quyết định, sẽ không sửa đổi chỉ vì mấy ý kiến cá nhân, chỉ có thể chấp hành, không có quyền xen vào.



Thời Cảnh cứng họng, Lục Chinh không tỏ thái độ gi.



Ông Cát lại lấy từ trong ngăn kéo ra một công văn khác, đưa cho anh, “Đây là tài liệu thống kê tố chất thân thể của sinh viên nhập ngũ cũng như báo cáo các hạng thành tích của lũ trẻ trong vòng tám năm qua.”



Ý gì?



Thời Cảnh nửa tin nửa ngờ nhận lấy. Lúc đầu anh cũng chẳng để tâm lắm, nhưng càng xem thân thể càng không tự giác được mà dựng thẳng lên,



Sau khi xem xong liền như suy tư gì đó.



Lục Chinh không đọc nhưng cũng đoán được nội dung đại khái. Anh chỉ đang tò mò về mục đích mà ông Cát gọi họ tới đây.



Hiển nhiên, Thời Cảnh vẫn chưa ý thức được điểm này. Anh ta vẫn đang rối rắm với chuyện tuyển quân từ sinh viên.



Lục Chinh đi thẳng vào vấn đề: “Chúng tôi có thể làm gì?”



Nụ cười của ông Cát thâm sâu, cảm khái nói một câu: “Rốt cuộc cũng có người hiểu chuyện.”



Thời Cảnh: “...”



“Lần này nơi thí điểm tạm quyết định là ở các trường thuộc Tân Thị và thủ đô, vừa lúc tranh thủ lần tập quân sự đầu năm của sinh viên để chọn người, nếu đủ ưu tủ ở các phương diện thì có khi sẽ được thu nhận vào lực lượng dự trữ của Lôi Thần.”



Lời này vừa nói ra, hai người đều để lộ ra sự khiếp sợ ở mức độ khác nhau.