Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 742 : Không mệt hả? thế lại thêm hai vòng nữa

Ngày đăng: 21:48 28/04/20


“Ngu xuẩn.” Đàm Hi trợn mắt.



Hàn Sóc cũng chẳng giận, âm thầm cười một tiếng: “Mắng cũng mắng rồi, chúng ta làm hòa nhé.”



“Chỉ biết thế là nhanh!”



“Tất nhiên rồi.” Cô còn rất đắc ý nữa.



Trong lòng Đàm Hi lúc này đang nghĩ: Thật muốn đánh con bé này một trận, làm sao bây giờ?



“Này, Phó Cao Lãnh phạt cậu mấy vòng thế?”



“Phó Cao Lãnh?”



“He he... Biệt danh tớ đặt đấy, thế nào, chuẩn không?” “Cũng được.” Đúng là có hơi lạnh, nhưng so với Đại Điểm Điểm nhà mình vẫn còn thiếu mấy phần hương vị.



Hương vị gì ư?



Hương vị dụ người đó.



“Cậu còn chưa trả lời, rốt cuộc chạy mấy vòng thế?”



Đàm Hi xòe năm đầu ngón tay ra lắc trước mặt cô nàng.



“Vãi! Bằng tớ à?”



“Ý gì? Nghe cậu nói như thể chỉ ước tớ phải chạy thêm mấy vòng đúng không?”



“Sao có thể? Tớ là loại người ấy sao?” Anh thương tâm quá.



Đàm Hi: “Tớ thấy giống.”



Hàn Sóc: “...”



“Này, cậu nói xem có phải đầu óc Phủ Cao Lãnh có vấn đề không? Tớ cười bị phạt chạy năm vòng, nhưng chẳng phải cậu chỉ nói thầm thôi sao, sao cũng bị phạt chạy năm vòng thế?”



Ít ra cũng phải giảm án tí chứ.



“Giống nhau cả.”



“Giống chỗ nào đâu?” Hàn Sóc không cho là đúng.



“Đều là lén đùa nghịch, tính chất giống nhau.” “Cũng không thể nói thế được, cậu nghĩ mà xem, cũng cũng gọi là tội phạm nhưng khi cân nhắc hình phạt cũng phải có nặng có nhẹ cờ mà?”



“Nghe hình như cũng có lý.”



Hàn Sóc khoe khoang, “Cái gì mà cũng có lý chứ, rõ ràng là rất có lý, OK?”



“Được, vậy để tớ báo cáo huấn luận viên phạt cậu thêm mấy vòng nữa.”



“Đừng mà, tớ nói đùa thôi...”



“Ít nói nhảm đi, giữ sức, chạy xong là cũng tới giờ ăn trưa.”



“Này, cậu chờ tớ với nào...”




“Hiểu!” Mẹ kiếp, hét muốn bắn cả phổi ra ngoài rồi.



“Tốt lắm.” Phó Kiêu gật đầu, “Giờ tiếp tục chạy đi.”



Hàn Sóc thực sự muốn đâm tường chết cho xong, ai bảo mày nói ngu chứ! Ai bảo mày nói ngu!



Toàn bộ quá trình, ánh mắt Đàm Hi vẫn thẳng tắp, nhìn thẳng về phía trước.



Ngay cả Phó Kiêu nhìn cô chằm chằm gần một phút đồng hồ mà cô vẫn không hề nao núng, lù lù bất động.



“Em nói em mệt à?”



“Báo cáo!” Giọng Đàm Hi vang dội, “Quả thực em rất mệt.”



“Nếu biết sẽ bị phạt, tại sao còn thì thầm nói chuyện hả?”



“Báo cáo! Em không biết!”



Ánh mắt Phó Kiêu sa sầm, sau một lúc lâu mới phất tay, “Trở về hàng ngũ đi.”



“Vâng.”



Đàm Hi ngồi lại về vị trí củ. Trước ánh mắt dò hỏi của An An, cô chỉ lắc đầu.



Đúng 12 giờ, Hàn Sóc chạy xong trở về, vừa đúng lúc Phó Kiêu dẫn mọi người tới nhà ăn ăn cơm trưa.



“Báo cáo huấn luận viên, em đã chạy xong rồi!”



Phó Kiều lạnh lùng nhìn thoáng qua, ha, trở về đúng lúc thật.



“Đứng vào hàng ngũ.”



“Vâng.”



Cứ thế, một đám người giậm chân đi đều, cuồn cuộn đổ về căng tin.



Còn những người đến muộn và những người không mặc áo ngụy trang thì chỉ có thể tiếp tục đau khổ chịu phạt tiếp. Tới căng tin, mỗi khu vực đều dán tên các trường khác nhau, ngoại trừ Đại học T còn có Đại học B, Đại học Q, Đại học Tài chính và Kinh tế Trung ương.



Hàn Sóc nhỏ giọng lẩm bẩm: “Quả thực đúng là tập hợp sinh viên của thủ đô và Tân Thị để tập quân sự, thế trận đúng là không nhỏ...”



Ngay cả huấn luận viên cũng không phải dạng biến thái bình thường.



Đến thời gian ăn cơm, mười người một bàn, trước mặt bày bát đũa, ở giữa có bốn cái bát tô lớn trống, người trong ban hậu cần xách theo các thùng lớn, dùng những chiếc mối lớn múc đồ ăn cho vào đó.



Đậu nành hầm thịt, đậu hũ Ma Bà, rau xanh xào, cộng thêm một nồi nước canh bí đỏ trong veo và mười cái bánh bao nhỏ.



Hàn Sóc: “Chúng ta phải ăn cái này à?”



Nhiễm Dao: “Thịt toàn mỡ là mỡ...”



An An: “Tạm chấp nhận đi thôi.”



Đàm Hi chẳng còn gì để nói vì những lời cần nói đã bị nói hết rồi, quả thực rất đúng ý cô.