Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 761 : Ai đang thăm dò ai, ngủ đến khi tự tỉnhdậy

Ngày đăng: 21:48 28/04/20


“Tối nay cậu hơi bị sa sút phong độ đấy.” Một giọng nói nửa trêu tức, nửa lạnh lùng mỉa mai vang lên bên tai.



Đàm Hi phút chốc hoàn hồn lại, ngước lên nhìn theo, đối diện là ánh mắt đượm ý cười của Hứa Trạch, vẻ mặt cổ hơi lãnh đạm, “Liên quan gì đến cậu?”



“Hừ, con gái như cậu chả đáng yêu gì cả”



“Xin lỗi, bà cô đây không đáng yêu nổi với người như cậu.”



Hứa Trạch: “...”



“Này, cậu cứ đi theo tớ suốt làm gì thế? Ký túc xá nam ở phía đối diện kia, cảm ơn.”



“Tớ nghiêm túc đấy, vừa rồi giữa đường có phải đã xảy ra chuyện gì không? Tuy lần này ba lô có nặng hơn nhưng với trình độ của cậu thì cùng lắm chỉ nửa tiếng là hoàn thành xong hết, nhưng cậu lại mất đến năm mươi hai phút.”



Đàm Hi bĩu môi: “Khó có cơ hội cậu lại còn tính giờ giúp tớ cơ đấy.”



“Tớ không nói đùa” Hứa Trạch thu lại nụ cười, sắc mặt trầm đi.



“Tớ cũng không đùa” Đàm Hi thể hiện cô không hề có áp lực gì.



“Còn nói chuyện tử tế được không thế?”



“Không được”



“Có lòng tốt lại bị coi là lòng lang dạ thú, không thèm để ý đến cậu nữa!” Nói xong, cậu ta tức giận đùng đùng bỏ đi.



Ánh mắt Đàm Hi hơi lóe lên, có lẽ là... cậu ta đã biết được điều gì đó chăng?



“Đợi đã”



Bước chân Hứa Trạch hơi khựng lại, tức giận nói: “Gì thế?”



“Bọn tớ bị lạc đường”



“Lạc đường?” Hứa Trạch nhíu mày. “U”



“Ngốc quá đi, chẳng phải là ban ngày đã chạy qua rồi hay sao? Cho dù có một người không nhỏ được thì cũng không đến mức tất cả đều không nhớ được chứ?”
Chân Quả Quả và Phòng Tiểu Nhã cũng đã tỉnh dậy, bắt đầu mặc quần áo đánh răng rửa mặt.



Đàm Hi trở mình ngủ tiếp.



An An và Hàn Sóc cũng không có dấu hiệu dậy. Lúc này Nhiễm Dao mới phản ứng lại, ba cô gái này được nghỉ phép nửa ngày, không cần phải tham gia huấn luyện buổi sáng.



Thực sự là... ngưỡng mộ, ghen tị, hận!



Khi ba người rời phòng vẫn còn lưu luyến nhìn về phía bên trong, sau đó mới chạy xuống lầu.



Chân Quả Quả: “Tớ mà biết sướng như thế này thì dù có liều mạng thế nào cũng phải vào được top 20!” Phòng Tiểu Nhã: “Thôi được rồi đấy, dựa vào thể lực này của cậu á? Có liều mạng cũng vô dụng thôi.”



Chân Quả Quả: “Không chặt chém tớ thì cậu chết đấy à?”



Phòng Tiểu Nhã: “Tớ có sao nói vậy thôi.”



Nhiễm Dao: “Hai người các cậu đừng cãi nhau nữa, sắp muộn rồi!”



Đàm Hi ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, sờ đồng hồ dưới gối, nhìn qua, mười giờ đúng.



Ngây người một lúc mới phản ứng lại kịp, “mười giờ” này là “mười giờ” sáng.



Cô vươn vai một cái, ngồi dậy, “Á..”



Hong eo đau nhức.



An An dậy sớm nhất, đã đánh răng rửa mặt xong, đang gấp chăn xếp thành hình đậu phụ. Mỗi động tác đều ưu nhã tinh tế, dường như có vầng hào quang đang bao phủ xung quanh người cổ.



Đàm Hi đã nhìn đến ngày người, cười he he nói: “An An mỹ nhân, tớ thấy rất tò mò, sau này rốt cuộc là người đàn ông như thế nào mới có được trái tim cậu nhỉ?



Động tác An An khựng lại, “Gặp rồi sẽ biết thôi” “Nói cũng đúng. Duyên phận ấy à, không nhìn được, cũng không thấu được”



Hàn Sóc cũng đã tỉnh dậy, ngáp một cái dài, không có chút xíu hình tượng nghệ sĩ nào.



“Giấc ngủ này khiến anh sảng khoái quá đi mất! Thực sự hy vọng sau này ngày nào cũng được thế này, he he he..”