Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 770 : Đấu võ mồm, biện giải (2)
Ngày đăng: 21:48 28/04/20
Ánh mắt Lữ Vỹ hiện rõ vẻ do dự, nhất thời không nắm được chủ ý.
Trước mắt Hoàng Liên đang ở trạng thái hôn mê, Đàm Hi lại nói năng xác đáng, trong lòng ông ta ta bắt đầu thấy dao động, và dần nghiêng về phía Đàm Hi hơn.
Bởi vì trực giác nói cho ông ta biết rằng, cô gái nhỏ này không hề nói dối.
Sắc mặt Lý Thiệu Giang cực kỳ khó coi, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Đàm Hi: “Cho dù Hoàng Liên có ra tay trước, còn đá đổ thùng nước, thì cũng không đủ chứng minh cô ta có ý muốn giết cô.”
Đàm Hi nhàn nhạt nhìn lại, “Thiếu úy Hoàng có ý muốn giết tôi hay không thì tôi không biết, ông cũng không biết, chỉ có bản thân cô ta biết mà thôi.”
Vẻ mặt Lý Thiệu Giang hơi dịu đi, nhưng Đàm Hi đã ung dung nói tiếp...
“Mấu chốt vấn đề không nằm ở việc Thiếu úy Hoàng có ý muốn giết người hay không, mà là... tôi cho rằng cô ta đã có ý muốn giết người!”
Ánh mắt Lý Thiệu Giang căng chặt lại.
Đàm Hi không nhúc nhích, “Chính bởi vì vậy, cho nên tôi mới lựa chọn dùng phương thức phun ống nước cứu hỏa vào cô ta để tự vệ, kết quả thế nào hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy nghĩ của tôi. Dù sao mong muốn sống sót là bản năng của con người, trong những thời điểm mấu chốt chỉ cần có thể sống sót thì có ai còn nghĩ đến việc kết quả sẽ ra sao chứ?”
“Cũng có nghĩa là..” Trình Vũ lập tức tiếp lời, “Tất cả hành vi của đương sự của tôi đều thuộc phạm vi tự vệ chính đáng.”
Sáu người có mặt đều há hốc miệng ra nhìn.
Ngụy biện hay lắm!
Mồm miệng sắc bén lắm!
Thì ra ngay từ đầu cô ta chưa từng nghĩ sẽ rũ sạch toàn bộ sự việc, bởi vì quả thực đúng là Đàm Hi đã làm Hoàng Liên bị thương, hôn mê bất tỉnh, dù cho có giải thích ra sao lý lẽ thế nào cũng không thể phủi sạch mọi chuyện được. Cách thức đơn giản nhất để cứu chữa chính là thừa nhận cô đã làm Hoàng Liên bị thương, nhưng tất cả đều do bất đắc dĩ cho nên mới không thể không lựa chọn tự bảo vệ mình.
“Chi bằng.” Đàm Hi mỉm cười, “Để ngài hỏi đi?”
Tần Văn Hải gật đầu: “Được.”
“Mời ngài”
“Vẫn là câu hỏi vừa rồi, tại sao không nói rõ thân phận của mình, như vậy sẽ tránh được rất nhiều phiền phức, có đúng vậy không?”
“Đương nhiên là không rồi. Đầu tiên, tôi không biết thân phận của Thiếu úy Hoàng, chỉ biết cô ta dùng thái độ rất không hữu hảo vung nắm đấm về phía tôi, lại còn chất vấn tôi, hơn nữa còn ngang ngược vô lý xông vào trong nhà tắm. Tôi cũng thấy bực chứ. Huống hồ sao tôi biết cô ta là người tốt hay là người xấu, nếu như nói rõ thân phận, liệu cô ta có bắt tôi làm con tin luôn hay không? Gần đây có cái gì... À có rất nhiều nước đều đang đưa tin về khủng bố tập kích đấy thôi? Nhờ chẳng may cô ta là phần tử khủng bố thì phải làm sao đây?”
Tần Văn Hải: “..”
Lý Thiệu Giang: “.”
Những người khác: “...”
Trình Vũ: Đàm tổng, cố lắm trò quá rồi đấy!
Đàm Hi dường như không để ý đến vẻ mặt của mọi người, “Cho nên đương nhiên là tôi không thể có sao nói vậy được rồi” Ảnh mắt chuyển sang Lý Thiệu Giang, “Lão lãnh đạo, ngài hỏi tôi như vậy có phải là cảm thấy Thiếu úy Hoàng ra tay đánh người đều là do lỗi của tôi hay không? Giống như là, có người rõ ràng đã biết là mình bị dị ứng với sầu riêng, nhưng vẫn không chịu được đi ăn sầu riêng, kết quả thành ra bị dị ứng phải đến bệnh viện, suy cho cùng nguyên nhân là vì sầu riêng ngon quá không cưỡng lại được. Hành động này về bản chất chính là chuyện hồ đồ mà những bậc cha mẹ quá yêu thương chiều chuộng con cái mới làm ra... Ngài chắc không phải cũng như vậy đấy chứ? Dù sao thì ngài cũng là một Thiếu tướng, phải tôn kính gọi ngài một tiếng thủ trưởng đấy.”
Gương mặt Lý Thiệu Giang co lại, giống như bị một nắm đấm khiến cho không chỉ thấy bị thương ngoài da thôi mà còn đau đến thấu tim gan!
Tần Văn Hải lần đầu tiên thấy ông ta kinh ngạc đến thế.
Lý Thiệu Giang quản lý chính đội đặc công tác chiến, tuy chỉ lĩnh quân hàm Thiếu tướng, nhưng quyền lực rất lớn, tính khí cũng nóng nảy. Ở quân khu thủ đổ ông ta nổi danh là người bao che cho kẻ dưới! Còn tưởng rằng nữ sinh này đã động vào ái tướng của ông ta thì sẽ không sống yên được, nhưng thật không ngờ...