Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 797 : Vấn đề của em, chỉ có huấn luyện viên lục

Ngày đăng: 21:49 28/04/20


MỚI CÓ THỂ GIẢI ĐÁP



Chỉ thấy một bóng người thẳng tắp, mặc đồ rằn ri, mũ quân nhu, trong lúc bước đi khí thế lắng đọng, nghiêm túc uy phong.



Cho dù bị nón che đi, chỉ có thể nhìn thấy cằm, miệng và 2/3 sống mũi, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến vẻ điển trai của anh.



Không phải vẻ đẹp như gốm sứ, cũng không tinh tế như ngọc thạch, nếu phải đem anh ra so sánh như một tác phẩm nghệ thuật nào đó, thì chỉ có thể là “bức tượng” từ bùn và dao khắc tạo ra... Vừa là món quà từ tự nhiên, vừa có sự ngưng tụ tâm huyết và mồ hôi của người thợ.



“Đẹp trai quá...”



“Dáng người thật đẹp!”



“Người tài giỏi chắc luôn! Khí thế cũng mạnh mẽ khác người...”



“Có chắc không phải là minh tinh nào đó đến quay show thực tế đấy chứ?”



“Cho tôi một bó các anh lính đẹp trai như vậy đi!”



Hàn Sóc “fuck” mấy tiếng, khuỷu tay như được gắn mô tơ, chọc vào người Đàm Hi liên tục.



Đàm Hi lại không hề có phản ứng gì.



Hàn Sóc xoay đầu qua nhìn, suýt chút nữa đã lên cơn đau tim vì tức giận!



“Lúc nào rồi mà cậu vẫn còn tâm trạng ngơ ngác hả?!”



“Trên bục là ai, Lục đại soái ca nhà cậu đỏ! Em gái à?!” Năm ngón tay quơ qua quơ lại trước mặt Đàm Hi, Hàn Sóc cau mày, “Chắc sẽ không vui quá hóa ngốc rồi chứ?”



Bóp!



“Chắn mất tầm nhìn của tớ rồi!” Đàm Hi bắt đầu hất cái tay chướng mắt kia ra.



“Xôi Còn cho rằng cậu không có cảm giác gì, hóa ra là xem quả nhập tâm”



“Tớ nhìn người đàn ông của tớ, cậu có ý kiến à?”



“Làm gì có? Tóm lại là của nhà cậu, xem dọc xem ngang, xem lúc mặc đồ, hay xem lúc cởi đồ, cậu thích thế nào cũng được.” Hàn Sóc nháy mắt nhìn cô, trong mập mờ có chút hạ lưu, trong cười nhạo có ẩn chứa sự thô bỉ.



Đàm Hi chỉ nhìn một cái, rồi xoay đầu đi, quả thật... cay mắt.



“Sao trên người Lục đại soái nhà cậu cứ có cảm giác chính nghĩa và chính trực, hóa ra là người lính. Lục đại soái mặc bộ đồ rằn ri kia, đẹp trai đến mức khiến tớ hoa mày chóng mặt luôn, sắp chết rồi, sắp chết rồi...”



Hàn Sóc lên cơn mê trai, Đàm Hi thấy thế, chỉ lạnh lùng thốt lên một câu: “Có đẹp trai hơn, thì cậu cũng chỉ có thể ngắm.”



Hàn Sóc:...



Anh đây bị tổn thương rồi, trọng thương!



Phòng Tiểu Nhã thỉnh tai, nghe thấy hai người nói chuyện, ban đầu còn ngu ngơ không hiểu gì, không để ý lắm, đợi khi phản ứng trở lại mới trợn mắt, biểu cảm như bị sét đánh.



“...” Cô nuốt nước bọt, “Huấn luyện viên Lục là bạn trai... của Hi Hi?!”



Hàn Sóc Cừ hử” một tiếng, có cảm giác để tiện đầy vinh dự.



Phòng Tiểu Nhã há mồm trợn mắt, “Đang đóng phim truyền hình đúng không?” Huấn luyện viên đẹp trai, nữ sinh viên, đại thúc và loli, hợp thành một đôi oan gia.



Đột nhiên, tiếng còi vang lên.



Mọi người yên lặng, nhìn theo hướng người thổi còi.



Chỉ thấy Lục Chinh tháo mũ xuống, để lộ ra một khuôn mặt điển trai, sống mũi cao thẳng, hốc mắc sâu thẳm, môi mỏng như dao, nước da màu đồng loáng thoáng phát quang dưới ánh mặt trời gay gắt.




Tóm lại, nơi có phụ nữ, chính là giang hồ.



Đàm Hi lại không để ý nhiều đến thế. Cô thấy Chu Dân không có phản ứng, lặp lại thêm lần nữa.



“Bạn học Đàm, em... phải suy nghĩ thật kỹ.” Anh ta muốn nói lại thôi.



Chu Dân nghĩ đến nữ sinh vừa bị khuôn mặt lạnh lùng của Lục Chinh dọa sợ bật khóc, nên không nhịn được việc lo lắng cho Đàm Hi.



“Em suy nghĩ rất kỹ rồi! Thầy đi gọi người đi!” Người quá nhiều, Đàm Hi rướn cổ lên cũng không nhìn thấy Lục Chinh đang ở đâu.



“Em chắc chứ?” Chu Dân cẩn thận lặp lại.



Đàm Hi trợn mắt: “Chắc chắn và khẳng định!”



Chu Dân cắn răng: “Vậy được rồi!” Đây có khác nào muốn mạng của anh ta đầu.



Thường nói “nữ sắc vong quốc”, “nam sắc” cũng hại người không nhẹ đấy thôi.



Lục Chinh khom lưng giữ nòng súng giúp Hứa Trạch, thấy cậu ta có chút thiên phú, nên hướng dẫn thêm đôi câu: “Lúc bắn súng phải giữ trên đường ngang này, không cần quá để ý, tùy tiện một chút, trực tiếp bóp cò. Đã hiểu chưa?“.



“...”Hứa Trạch đã hoàn toàn rơi vào trạng thái ngơ ngác, lúng túng không biết nên phản ứng thế nào.



Không phải cậu ta ngốc, cũng không phải phản ứng chậm chạp, mà là quá mức chấn động nên quên mất nên nói năng thế nào.



Còn có việc gì khiến người ta phấn khích bằng việc thần tượng đứng trước mặt, tiếp xúc thân mật không?



Đáp án, không.



Lúc nãy, Lục Chinh đứng xa, cậu ta không nhìn rõ dáng vẻ của đối phương, bây giờ đứng gần, mới có phản ứng.



Là Lôi Thân!



“Lục Tướng.” Chu Dân đi tới, lên tiếng kêu anh.



“Có việc gì sao?“.



“Bên kia có một nữ sinh viên, em ấy nói...”



“Nói gì?”



“Muốn anh đích thân hướng dẫn.”



Ánh mắt anh hơi trầm xuống, lời từ chối đã đến bên môi, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại hỏi: “Nguyện cầu của em ấy là gì?”



Ac...



Tuy Chu Dần thấy khó hiểu, nhưng vẫn nghiêm túc nhớ lại: “Em ấy nói, vấn đề của em ấy chỉ có anh mới có thể giải đáp.”



“Dẫn tôi qua đó.”



“Hå?”



Lục Chinh lặp lại một lần nữa.



Lúc này Chu Dân mới có phản ứng trở lại: “À, được.”



Lúc Lục Chỉnh đi đến, Đàm Hi đã gỡ băng đạn, cầm trên tay ước lượng, miệng thì vẫn dõng dạc nói: “Thứ đồ chơi này cũng chỉ có thể hủ hoa được đám sinh viên chưa thấy qua sự đời...”



“Bạn học à, hình như em có... thành kiến với cây súng này?”