Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 820 : Huấn luyện đặc biệt (1)

Ngày đăng: 21:50 28/04/20


Đàm Hi không có năng lực ngăn cản, cũng không có tâm tư nhàn rỗi mà thông cảm.



Thờ ơ lạnh nhạt.



An An cũng giống cô, chỉ khác ở chỗ tồn tại hay không chẳng quan trọng.



Đàm Hi thích tự mình ra tay, còn An An thì quen quạt gió thêm củi.



Người trước là phát hành động, người sau thích chiến tâm lý.



Đều là kiểu phụ nữ không thể trêu vào!



Nói một cách so sánh, cảm xúc của Hàn Sóc là hướng ngoại, còn Nhiễm Dao thì càng khoa trương hơn, nói cổ nàng sạch sẽ như một tờ giấy trắng cũng chẳng ngoa.



Dù sao thì thì cũng đã kết rồi.



Đàm Hi nằm ngủ trên giường, dần chìm vào giấc ngủ trong tiếng khóc nức nở.



Lúc tỉnh lại thì đã năm giờ mười lăm phút, cô thuận tiện đánh thức Hàn Sóc dậy.



An An và Nhiễm Dao bị ồn ào không ngủ được nên ngồi chơi tận hai tiếng.



Đàm Hi kéo khăn lông ướt trên giá xuống lau mặt cho tỉnh rồi đi giày, đứng lên: “Cũng sắp đến giờ rồi, đi ăn cơm thôi.”



Bốn người rời khỏi ký túc xá.



Phòng Tiểu Nhã khóc xong mệt quá nên vẫn ngủ ngon lành.



Chân Quả Quả vốn cũng đang ngủ. Lúc Đàm Hi gọi Hàn Sóc, cô ta cũng tỉnh dậy theo phản xạ có điều kiện.



Lúc trước, cho dù là dậy sớm xếp hàng hay tập hợp khẩn cấp, Đàm Hi luôn là người phụ trách đánh thức mọi người, dần dà liền thành thói quen.



Nhưng hôm nay không còn cơ hội cùng hoạt động với họ nữa, Chân Quả Quả thấy mũi cay cay, không nhịn được mà rơi lệ.



Ngồi thương tâm một hồi, sau đó cô ta bò dậy, đi tới trước giường của Phòng Tiểu Nhã: “Tiểu Nhã, hơn 5 giờ rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi?”



Đối phương ừm một tiếng, mày nhíu lại, cũng không tỉnh dậy.



Chân Quả Quả đưa tay lay người cô ta một chút.



“Cậu làm gì thế hả? Có bệnh à?” Phòng Tiểu Nhã đột nhiên trợn tròn mắt tỏ vẻ tức giận, vẻ mặt méo mó đầy dữ tợn.



Chân Quả Quả bị cô ta dọa cho phải lùi hai bước, choáng váng.



“Muốn đi thì cậu tự mà đi, đừng làm phiền tớ!” Nói xong, Phòng Tiểu Nhã trở mình, tiếp tục vùi đầu ngủ.



Chân Quả Quả sững sờ tại chỗ, lệ đã sớm rơi đầy mặt.




Ba người Hứa Trạch, Trương Quán và Lưu Minh cũng đi cùng.



“Nếu tớ đoán không sai, tối nay sẽ công bố kế hoạch huấn luyện tiếp theo, sau đó phân nhóm.”



Mấy người ngồi thành vòng tròn trên thảm cỏ, Hứa Trạch bắt đầu phân tích tình hình hiện tại.



“Mấy người chúng ta sẽ cùng ở một tổ nhé, mọi người có ý kiến gì không?”



Nhiễm Dao và Hàn Sóc đều nhìn Đàm Hi, mà Đàm Hi lại ngồi đối diện An An, ánh mắt giao nhau, dường như đã đạt được thống nhất gì đó.



“Không.”



Hứa Trạch âm thầm thở phào, nói thật, tuy rằng lúc trước Đàm Hi đã nhận lời rồi nhưng ai mà biết được cô nàng có lật lọng hay không chứ?



Đối với kết quả hiện tại, đương nhiên là cậu ta thấy vui mừng rồi.



Bản thân Đàm Hi thì không cần phải nói nhiều, thực lực rỡ như ban ngày. An An tuy rằng không muốn thể hiện ra nhiều nhưng khả năng bắn súng lại làm người ta kinh ngạc và hâm mộ. Hàn Sóc cà lơ phất phơ nhưng tố chất thân thể lại cực kỳ tốt, biểu hiện khi chạy việt dã 5km rất đáng để khen ngợi.



Còn về Nhiễm Dao, mặc dù hơi yếu một chút nhưng cậu ta nghe nói khả năng tưởng tượng của cô bạn này rất khá, cực kỳ có kinh nghiệm trong việc phân biệt phương hướng.



“Cũng phải nói rõ ràng một chút, tớ không muốn nhận hai bạn nữ còn lại trong phòng của các cậu.” Hứa Trạch nghiêm túc nói. Cậu ta đã chọn xong hết thành viên trong nhóm, không có chỗ nào để lại cho hai người chắc chắn là sẽ kéo chân sau của cả đội.



Hàn Sóc trợn trắng mắt: “Không nhận thì không nhận thôi.” Cô nàng chỉ ước có như thế.



Hứa Trạch không hiểu những tâm tư vặt vãnh của đám con gái, lại không quá mẫn cảm nên hoàn toàn không nhìn ra là mấy cô gái này đang có mâu thuẫn với nhau.



Dù sao, đừng có nhét Chân Quả Quả và Phòng Tiểu Nhã vào đội là được rồi, cậu ta chỉ nhìn vào kết quả.



Bàn bạc một hồi, Hứa Trạch bước đầu lập ra danh sách thành viên trong nhóm, Thẩm Hàn cũng có mặt trong danh sách.



Đàm Hi nhướng mày: “Cậu và cô ta thân nhau từ lúc nào thế?”



Con quái vật lông xanh tầm cao khí ngạo kia sẽ cam tâm tình nguyện nghe theo sự lãnh đạo của Hứa Trạch sao?



Dù sao Đàm Hi tỏ vẻ không tin lắm.



Hứa Trạch nhìn thấu suy nghĩ của cô, cười khẽ: “Trên đời này không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.”



Thẩm Hàn giỏi thì giỏi thật, nhưng thế thì đã sao nào?



Lần này tuyển chọn bộ đội đặc công là triển khai theo hình thức nhóm. Cho dù cô ta có ba đầu sáu tay cũng không thể không tuân theo quy tắc của trò chơi.



Đơn thương độc mã sao có thể so được với thiên quân vạn mã chứ.



Nếu cô ta muốn thăng cấp thành công thì chỉ có thể lựa chọn hợp tác với cậu mà thôi... Không phục cũng phải phục!