Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 822 : Huấn luyện đặc biệt (3)

Ngày đăng: 21:50 28/04/20


Nhóm của Đàm Hi do cô phụ trách lái. Ghế phụ và băng ghế sau nhường cho các cô gái, đám nam sinh



đứng hết ở phần cùng khung phía sau.



Hứa Trạch vỗ đùi: “Được! Quán Tử, Dương Tử, các cậu ra ngồi đằng sau với tớ. Thời buổi bây giờ, đàn ông đàn ang ai cần ngồi xe nữa?”



“OK!”



“Lên nào!”



Phó Kiểu ra lệnh một tiếng, “Lên đường...”



Lý Khuế, Thời Cảnh, Lục Chinh cùng leo lên xe của anh ta ngồi.



Đàm Hi ngồi ổn định, thắt đai an toàn, xoa xoa tay mấy cái, một chân giẫm vào chân ga sau đó vọt lên ngay sau xe của Phó Kiêu coi như là chen ngang một cách ngang ngược.



Các đội khác thấy thế cũng không cam lòng thụt lùi, sôi nổi bám đuối nhưng cũng chỉ có thể đi theo sau lưng Đàm Hi.



Còn ba, bốn đội khác hoàn toàn không có cách nào đi theo, vừa mở máy, hễ nhả chân ga là lại tắt máy khiến cho người trong đội buồn bực đến vò đầu bứt tai.



Mấy người Hứa Trạch ngồi ở phía sau, đường đi xóc nảy, gió lành lạnh nhưng họ vẫn có tâm tình tán gẫu.



Từ Dương: “A Trạch, thằng nhãi nhà cậu vơ vét ở đâu được mấy em gái như tiên nữ giáng trần thế hả?”



Đàm Hi lạnh lùng, An An cao quý, Hàn Sóc tà đạo, Nhiễm Dao đáng yêu, muôn màu muôn vẻ, sự hấp dẫn cũng mỗi người mỗi khác.



Nhưng ai ai cũng là thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần!



“Sao hả, cậu vừa mắt cổ nào?” Hứa Trạch nhướng mày, giữa con trai với nhau thì đề tài về phụ nữ là thường thấy nhất, nói vài câu vui đùa và ngả ngớn.



“Tớ thấy ai cũng xinh.”



“Ha... Miệng lớn quá đấy, không sợ no chết à.” Tạ Từ hiếm lắm mới mở miệng nói được một câu, nhưng lại là câu chế giễu.



“Cái này gọi là biết hưởng thụ cái đẹp, cậu thì biết quái gì?” Từ Dương không phục, lập tức phản bác, “Người chẳng hiểu phong tình như cậu, sớm muộn gì cũng toi đời thôi!”



Tạ Từ lạnh lùng nhìn cậu bạn: “Không thèm chấp với cậu.”



“Ha ha... Rõ ràng là cậu không vượt được tớ nhé!”



“Thôi! Cãi nhau xong chưa hả?” Hứa Trạch quát một tiếng bảo ngưng lại, tiện đà lại chuyển hướng sang Từ Dương: “Tớ cảnh cáo cậu, mấy cô gái đó nhìn xa thì được, đừng có nghĩ xuống tay với bất kỳ ai.”



“Tại sao chứ hả? Sao không thể xuống tay nào?” Cậu ta cảm thấy An An và Nhiễm Dao rất vừa mắt mình.



“Trừ phi cậu muốn cái mạng nhỏ này của cậu xong đời.”



“Có nghiêm trọng như vậy không?” Từ Dương nghi ngờ nhìn người anh em nhà mình, tỏ vẻ cực kỳ không tin.



“Hừ... Cậu có thể thử xem.” Mấy cô nữ sinh kia, có ai là đèn cạn dầu đâu chứ?




Phó Kiều xuống xe, đóng cửa xe nghe rầm một cái, y như một con sư tử nổi điên, trong mắt tràn ngập lửa giận.



Bước nhanh đi tới trước xe của Đàm Hi, đứng đối diện với cô qua kính chắn gió.



Đàm Hi nhếch môi, cũng chẳng né tránh, to gan lớn mật nhìn thẳng lại, không hề biết sợ hãi là gì.



Phó Kiểu hoàn toàn bị chọc giận.



Vòng đi sang bên sườn xe, nhấc chân đá mạnh vào cửa: “Xuống xe!”



Bên trong xe, Thẩm Hàn chấn động. Nhiễm Dao rụt cổ lại sợ hãi.



Đàm Hi lại cực kỳ bình tĩnh, ngồi trên ghế lái lù lù bất động.



Ha, xuống xe ư?



Coi cô là đồ ngốc chắc?



“Đàm Hi, em có nghe thấy không hả? Tôi bảo em xuống xe...” Người đàn ông gần như rít gào, cho dù cách một tấm kính cũng có thể cảm nhận được khí thế sắc bén tỏa ra từ người anh ta.



Thẩm Hàn nuốt nước bọt, “Này này... hình như huấn luyện viên đang gọi cô đấy.”



“Thế à?” Cô nhướng mày, “Sao tôi không nghe thấy nhỉ?”



“...” Coi như Thẩm Hàn đã phục hoàn toàn rồi.



Nói về “trợn mắt nói dối”, có lẽ cô ta chỉ phục mỗi mình cô nàng này.



Mấy nam sinh ngồi phía sau xe vẫn còn chưa lấy lại tinh thần sau cú xoay ngang xe vừa rồi thì đã nghe thấy tiếng quát tháo nghiến răng nghiến lợi của huấn luyện viên.



Hứa Trạch dẫn đầu nhảy xuống, đi tới phía trước xe xem xét tình hình.



Nhưng mà khi hai chân vừa chạm xuống mặt đất đã không khỏi run lên, đôi tay rũ xuống bên người cũng vô cùng đau đớn, chỉ có thể đổ cho củ xoay xe vừa rồi quá mạnh.



Còn về Đàm Hi, ở trong cảm nhận của cậu ta đã trở thành một tồn tại gần như biến thái rồi.



Lái xe việt dã như lái xe đua, chỉ một chữ thôi... trâu!



Hứa Trạch lắc đầu mấy cái, hít thở sâu, sau đó đi tới bên cạnh Phó Kiểu: “Huấn luyện viên, có chuyện gì thế ạ?”



Giầy tiếp theo, đột nhiên phải nhìn thẳng vào ánh mắt như muốn giết người của Phó Kiều, cậu ta lập tức đơ người.



“Tới đúng lúc lắm, em là đội trưởng, bảo em ấy xuống xe ngay!”



Hứa Trạch nhíu mày, đưa ánh mắt mờ mịt ngó qua cửa kính nhìn Đàm Hi. Cô bạn bên trên khẽ lắc đầu một cách khó phát hiện ra.



Lúc này, Lý Khuê, Thời Cảnh và Lục Chinh cũng đã đi xuống...