Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 85 : Cô nàng đàm nổi giận (2)
Ngày đăng: 21:32 28/04/20
“Không có chứng cứ thì đừng nói nữa.”
“Ba! Sao ba lại giúp cô ta?!”
“Thiên Mỹ, cô nói sai rồi. Ba là chủ một nhà, công bằng chính trực, giúp lý không giúp tình, cô nói như thế, trừ phi… cô đang nghi ngờ sự phát xét và tính công bằng của ba?” Đàm Hi khẽ cười, khoanh tay trước ngực.
“Tôi không có…”
“Đủ rồi! Thiên Mỹ, xin lỗi chị dâu của con ngay.” Sắc mặt của Tần Tần Huy trầm xuống, đưa ra kết luận.
“Mẹ…” Ánh mắt cầu cứu hướng về phía Lục Thảo, còn Lục Thảo thì cảm thấy khó xử.
“Tấn Huy, con gái còn nhỏ, ông xem…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn chợt nhăn nhó, Đàm Hi tủi thân nhắm mắt lại, “Con còn nhỏ hơn Thiên Mỹ nữa…”
Giọng điệu ngượng nghịu và rất khó chịu, giống như một đứa trẻ khát vọng nhận được sự quan tâm.
“Được rồi, không cần nói nhiều nữa. Sai tức là sai, không liên quan gì đến tuổi tác.”
Lục Thảo cảm thấy cực kỳ tức giận, nếu như ánh mắt có thể giết người, chắc chắn Đàm Hi đã chết trăm nghìn lần rồi.
Tần Thiên Mỹ tức đến đỏ mặt, đứng im tại chỗ, nhưng vẫn không chịu lên tiếng.
Đàm Hi đùa giỡn với ngón tay của mình, cúi đầu nhắm mắt, cũng không thèm giả vờ khách sáo nói mấy lời kiểu như “không sao đâu”, “thôi bỏ đi”, cô cứ muốn Tần Thiên Mỹ phải mở lời xin lỗi mình đấy!
“Ba, đều là người một nhà, xin lỗi làm gì? Hơn nữa, Đàm Hi cũng không phải là người thích so đo với người khác, đúng không bà xã?” Tần Thiên Lâm cười nói, bàn tay hắn vươn tới bên eo cô, bấu chặt lại.
Đàm Hi mím môi, giương mắt, ánh mắt nghiêm túc khiến người khác cảm thấy kinh ngạc.
Không còn kịp chặn miệng cô lại.
“Tôi là người thích so đo đấy.”
“Cô…”
“Đi xin lỗi chị dâu của con.” Lục Thảo nén giận, đẩy cô ta một cái.
“Mẹ! Con không muốn…”
“Ngoan, đó là chị dâu Hai của con.” Tuy trên mặt Lục Thảo đang cười nhưng trong lòng lại đau đến nhỏ máu, con gái của bà ta, bà ta còn không nỡ đánh, mắng. Vậy mà hôm nay lại phải ăn nói nhỏ nhẹ với một con ả thối tha.
“Xin lỗi…”
Đàm Hi cười nhưng không đáp.
Tần Thiên Lâm lại siết chặt eo cô, tuy đau đến thấu tim nhưng cô vẫn đứng im bất động, tầm mắt nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt bình thản lãnh đạm, trông như một bức tượng lạnh lùng băng giá.
Đúng vậy, Đàm Hi bắt đầu trở nên ương ngạnh cố chấp rồi!
Từ lúc rời khỏi nhà Lục Chinh đã phải nhẫn nhịn, đến khi phát hiện chăn gối bị ẩm ướt, cô không thể nhịn thêm được nữa, cần phải tìm gấp một chỗ để phát tiết.
Nếu Tần Thiên Mỹ đã đâm đầu vào họng súng thì cô sẽ không đời nào buông tha cho cô ta!
Hôm nay, phải nghe cho bằng được tiếng “chị dâu Hai” này!
Không muốn gọi chứ gì?
Vậy thì để xem ai cứng hơn ai?
Ánh mắt của Tần Thiên Lâm thay đổi, kinh ngạc không thôi.
Cô ta không biết đau à? Đáng chết!
Chán nản thu tay về, cảm giác thất bại xông thẳng lên đầu, hắn càng ngày càng không hiểu người phụ nữ này.
Cuối cùng…
“Chị dâu Hai, tôi, xin, lỗi!”
Đàm Hi bật cười, tâm trạng vui vẻ, con ngươi Tần Thiên Lâm co rút lại.
“Thôi, cô còn nhỏ, tôi không so đo với cô. Đều là người một nhà, không có thù oán gì với nhau, hy vọng sau này chúng ta có thể sống chung vui vẻ, hòa bình với nhau.”
Tần Tấn Huy gật đầu, “Con dâu Hai, oan ức cho con rồi.”
“Không sao ạ!” Thoải mái, hào phóng.
“Giải tán hết đi!” Chủ nhà phất tay, chuẩn bị đứng lên.
“Ba, vẫn còn một chuyện cần ba làm chủ.” Đàm Hi cười, nói thẳng.