Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 851 : Tát mặt ngay tại chỗ, kẹo thập cẩm v5

Ngày đăng: 21:50 28/04/20


Hứa Trạch đảo mắt lại nhìn. Nơi ánh mắt giao nhau, tia lửa nổ tung tóe.



“Trần Tự, cậu làm vậy là đang... khoe khoang với tôi sao?”



“Không, tôi đang nói với cậu sự thật,ac để cậu thấy sự khác biệt của hai chúng ta.”



“Ha...” Hứa Trạch đột nhiên bật cười, không biết là do tức giận hay do bị chọc cười, “Nhắc cậu một cầu, huấn luyện viên còn chưa tuyên bố kết quả, đừng mừng quá sớm.”



“Sự thật đã bày ngay trước mắt, không phải sao? Mấy cậu còn chưa đến đích.”



Hứa Trạch lần đầu tiên gật đầu ra vẻ đồng ý: “Không sai, đích thực là chúng tôi chưa đến đích.”



Chẳng qua giọng nói và biểu cảm tương đối kỳ lạ, không bị chọc giận, cũng không phiền muộn, khá là điềm tĩnh.



Trần Tự nhíu mày, chỉ xem như cậu ta cố ý tỏ vẻ cao thâm: “Tôi sẽ khiến cho đội bảy thua tâm phục khẩu phục.” “Thật vậy sao?” Hứa Trạch nhướng mày, nụ cười nhạt hiện lên trên môi, “Vậy thì, mỏi mắt mong chờ.”



Trần Tự cắn răng, nhìn cậu ta một cách hung hăng rồi quay lưng bỏ đi.



Đàm Hi cách đó không xa, nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, ngước nhìn lên hỏi Hứa Trạch: “Hai cậu có thù riêng sao?”



“À, lúc còn sống chung trong một khu tập thể thì thường hay đánh nhau.”



Hàn Sóc nghe thấy vậy, liền chậc chậc hai tiếng, “Nói cả buổi trời thì ra hai cậu là kiểu tình cảm thanh mai trúc mã à?” Đôi mắt cô híp lại cười lộ ra vài phần thô tục.



Hứa Trạch toát mồ hôi, “Hãy dẹp cái suy nghĩ quỷ tha ma bắt của cậu đi!”



“He he...”



“Hàn Sóc!”



“Cậu!”



Khoảng 10 phút trôi đi, chiếc xe việt dã đón người cuối cùng dừng lại giữa quân khu. Người bước xuống là hai thành viên của đội “bị hy sinh“.
“Báo cáo!” Trình Tự bước ra khỏi hàng, đứng nghiêm nói: “Đúng là em không hài lòng!”



Trong nháy mắt, sự bàn luận trỗi lên.



“Tên đầu bự điên rồi, dám nói tay đôi với huấn luyện viên luôn?”



“Chỉ có thể nói anh chàng còn quá trẻ, vừa non tay vừa ngây thơ.” “Công khai nói lại huấn luyện viên, có cần chơi lớn vậy không?”



“Cái này hay đó, ngồi xem kịch thôi.”



Thời Cảnh nghe vậy, ánh mắt trở nên sắc lạnh, toàn thân toát ra luồng sát khí, dù cho không mở miệng, chỉ đứng đó thôi đã khiến người khác sợ hãi đến khó hiểu.



“Em có gì không hài lòng, nói!”



Trần Tự ổn định lại tinh thần, “Đầu tiên, chúng em chưa được trải qua khóa huấn luyện lội qua sông qua biển, vì vậy chặng qua sông này chắc chắn chậm hơn một người lính thực sự rồi. Thứ hai, đội ba là đội đầu tiên quay về quân khu, tuy thời gian hơi dài, nhưng so sánh ra thì vẫn xuất sắc hơn những tiểu đội khác!”



“Ha! Xuất sắc hơn những tiểu đội khác?” Thời Cảnh cười nhạt, mặt điển trầm xuống: “Ai cho cậu cái thái độ đó? Thật sự nói mà không biết ngượng!”



“Không lẽ đội ba không phải đội quay về đầu tiên?”



“Cậu có chắc là "đội ba" không?” Thời Cảnh cố ý nhấn mạnh hai chữ đội ba.



Sắc mặt Trần Tự liền biến đổi.



Thời Cảnh lại không dự định bỏ qua: “Là đội trưởng, em không do dự bỏ lại đội viên; là một người chiến hữu, em bỏ lại đồng đội mà không hề chớp mắt. Một người như em, còn dám đứng đây nói trước mặt tôi nói từ xuất sắc"? Em không cảm thấy xấu hổ ư?”



Trần Tự cắn răng, trên mặt đầy vẻ quật cường không chịu khuất phục: “Nếu không làm như vậy thì cả tiểu đội đều sẽ bị liên lụy! Em chỉ cho ra một quyết đoán là vứt bỏ thôi, có gì không đúng? Khi sự hy sinh là khó lòng tránh khỏi, vậy việc đội trưởng cần làm là bảo vệ được càng nhiều người càng tốt.”



“Lội sống mà cậu bảo với tôi là sự hy sinh khó lòng tránh khỏi? Vậy nếu một ngày nào đó để cậu đem lính ra chiến trường, chẳng phải sẽ khiến cho tất cả mọi người chết hết trong tay cậu sao?”



Trần Tự cứng họng không nói nên lời.