Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 861 : Anh đau lòng

Ngày đăng: 21:51 28/04/20


Kết thúc cuộc nói chuyện, Lục Chinh sắp xếp lại các báo cáo đã đọc xong, bỏ vào túi đựng tài liệu rồi cất vào trong ngăn kéo.



Đứng dậy, vòng qua bàn công tác, lấy từ trong tủ đứng bên phải ra một lọ dầu hoa hồng.



Thực ra, ngay khi chuông điện thoại vừa đổ là Đàm Hi đã tỉnh lại rồi, có điều cô vẫn chẳng muốn động đậy, vì lười.



Dường như đã lâu lắm rồi cô mới được hưởng thụ đãi ngộ nằm dài trên sofa và xem tivi.



“Dậy từ lúc nào thế?”



Giương mắt lên nhìn theo bản năng, nhìn thấy ánh mắt mang đầy ý cười của người đàn ông, Đàm Hi nhếch miệng, mặt mày đều cong, đôi mắt đen sáng rỡ lung linh.



“Lúc điện thoại đổ chuông.”



“Đánh thức em à?”



“Không, em ngủ cũng đủ rồi.” Cô duỗi tay ra, “Kéo em dậy nào.”



Lục Chinh làm theo lời cô, mười ngón tay của bàn tay lớn và bàn tay nhỏ đan vào nhau, thoáng dùng sức...



Đàm Hi nương theo lực kéo ngồi dậy, theo quán tính đâm thẳng vào lồng ngực người đàn ông, hơi thở mạnh mẽ quen thuộc ập thẳng vào mặt.



Cô không chịu lui bước, ngược lại còn cố tình sấn tới.



Ừ... Vừa nóng vừa cứng.



“Em cố ý đấy à?” Anh duỗi tay đè cái đầu nhỏ xuống, thấp giọng cười, lồng ngực chấn động. Đàm Hi lùi lại, liếc mắt nhìn anh sau đó nhìn xung quanh: “Mặt mũi đâu rồi? Ở đâu rồi? Có còn muốn hay không the?”



Ý cười của Lục Chinh càng sâu.



“Nghịch lửa, mà không dập, em cảm thấy có ổn không?”



“Ồ! Thì ra núi băng cũng cháy được cơ à?”



Lục Chinh trực tiếp bịt luôn cái miệng nhanh nhảu của cô. Nụ hôn triền miên, say đắm không có điểm tận cùng. Bên tại cô chợt có tiếng anh nỉ non: “Vì em...”



Đàm Hi cũng chẳng biết xấu hổ, đáp lại đầy hào phóng, thậm chí còn một lần thử chiếm đoạt quyền khống chế nữa.



Đương nhiên, cũng không thành công.



Kết thúc nụ hôn, hai má Đàm Hi đã đỏ bừng, ánh mắt ướt át, nũng nịu mềm mại dựa hẳn vào trong lòng Lục Chinh.
“Còn đau nữa không?” Kéo áo xuống giúp cô, Lục Chinh trầm giọng hỏi.



“Đầu gối đau.”



“Kéo ống quần lên.”



Đàm Hi trực tiếp cởi luôn quần ra, chỉ mặc mỗi cái quần lót, hai chân khép lại gác lên bàn trà.



Tinh tế thẳng tắp, da trắng như sứ, trong lòng Lục Chinh lập tức xuất hiện cảnh kiều diễm, nhưng sau khi nhìn thấy một mảng tím bầm lớn ở đầu gối của cô thì tất cả đều biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại sự thương tiếc.



Người mà anh nâng niu trong lòng bàn tay lại bị nhét vào “thú doanh”, mỗi ngày phải huấn luyện đến một sống mệt chết, bị đánh rồi bị quật ngã...



Một khắc này, thậm chí Lục Chinh còn muốn khuyến cổ từ bỏ.



Những lời nói ra tới bên miệng lại dừng lại, bị lý trí đè ép đẩy lại vào trong bụng.



Anh hiểu Đàm Hi hơn bất kỳ ai.



Cô nhóc này cực kỳ bướng bỉnh, một khi đã quyết định làm chuyện gì thì có dùng chín con trâu cũng không lôi lại được.



Huống hồ, là người tổng phụ trách của đợt chiêu quân sinh viên cho bộ đội đặc công này nên Lục Chinh càng không có lập trường mở miệng.



Việc quan trọng trước mắt nhất chính là bôi thuốc cho cô nhóc này đã.



“Á! Đau đau đau... Anh nhẹ tay thôi!” Đàm Hi kêu rên, cảm giác đầu gối đã không còn là của mình nữa.



Lục Chinh lập tức nhẹ nhàng hơn một chút: “Thế này có đỡ hơn không?”



“Vẫn còn hơi nặng...”



“Vậy thế này thì sao?”



“Cũng tàm tạm rồi đấy.”



“Ừ.” Lục Chinh đáp một tiếng, cúi đầu, bắt đầu chuyên tâm xoa ấn.



Đàm Hi ngồi dựa người trên sofa, nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay của người đàn ông không ngừng truyền sang làm cố thoải mái tới mức rên hừ hừ: “Thực ra, có thể mạnh hơn một chút nữa...”



Lúc này, trong mắt người đàn ông mới xuất hiện vài phần tươi tỉnh, động tác càng thêm dịu dàng.