Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 867 : Ý đồ Tới của lôi thần
Ngày đăng: 21:51 28/04/20
Phương Mãn gì cũng tốt, chỉ có dáng người là gầy, thuộc về loại hình có ăn bao nhiêu cũng chẳng thấy béo, vừa nhìn đã có cảm giác như người suy dinh dưỡng vậy.
Chính vì lý do này nên anh ta mới bị lỡ duyên với bộ đội đặc công, đi lên con đường hoàn toàn khác Lục Chinh.
Vốn dĩ hai người đều là sinh viên tốt nghiệp trường quân đội cùng khóa với nhau. Lục Chinh được tuyển vào bộ đội đặc công, ở lại thủ đô, mà Phương Mãn lại được điều tới quân khu Tây Nam, bắt đầu gây dựng sự nghiệp từ một Trung đội trưởng nhỏ bé.
Mặc dù hiện tại anh ta đã ngồi vào vị trí Lữ trưởng nhưng trong lòng vẫn có sự tiếc nuối. Suy cho cùng, chính là dáng người đã gây họa cho anh ta.
Thế nên, Phương Mãn ghét nhất bị người ta lấy dáng người của mình để làm văn.
Hiển nhiên, Lục Chinh biết đây là bãi mìn mà vẫn tùy hứng bước chân vào. Quan trọng nhất là Lão Phương lại không hề tức giận mà còn cười to lên. Trình Cương cảm thấy thật khó mà tin nổi.
Nhưng nghĩ một chút thì cảm thấy chuyện này cũng bình thường.
Dù sao, hai đời đội trưởng của “Lối Thần” đều xuất hiện ở chỗ này đã là một chuyện thật sự không thể tưởng tượng nổi rồi.
Một người là Thời Cảnh, một người là Lục Chinh.
Người trước là nhân vật trong lời đồn, người sau lại là anh hùng trong truyền thuyết.
Trình Cương cũng đã nghe qua danh tiếng của hai người này. Vừa rồi khi Thời Cảnh tự giới thiệu mình, anh ta đã cảm thấy cái tên này rất quen tại, chỉ có điều chưa từng liên tưởng đến phương diện kia mà thôi.
Phương Mãn mời hai người Lục Chinh ngồi xuống, tự tay rót hai chén trà, “Mượn chỗ ngồi chứ gì? Được thôi. Để cậu tận mắt nhìn thấy lữ đoàn Tia Chớp của tôi bắt lấy đám tay mơ kia thế nào? Ha ha ha...”
Lục Chinh cũng cười theo, bưng chén trà lên, bình thản nhấp một ngụm, rũ mắt che giấu đi sự nghiêm túc ở trong đó.
Lần nữa giương mắt lên, lại khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, “Đừng chắc chắn quá, lúc bị vả mặt sẽ rất đau.”
Nụ cười tươi rói của Phương Mãn bị thu lại: “Lão Lục, cậu nói thế là có ý gì hả? Lữ đoàn bộ binh mạnh nhất của quân khu Tây Nam chúng tôi chẳng lẽ còn không so được với một đám sinh viên à? Quả thực vớ vẩn!”
“So sánh miệng không được gì, phải thử mới biết được.”
“Ha...” Phương Mẫn cười lạnh, “Tôi biết đám sinh viên kia là do cậu dẫn dắt, nhưng nếu muốn lay động ba trung đoàn, một tiểu đoàn cùng một đại đội máy bay trực thăng của tôi thì căn bản chẳng khác nào người si nói mộng.”
“Cậu cũng biết bọn họ là do tôi dẫn dắt.” Lục Chinh nói không nhanh không chậm, để lộ sự trầm ổn của bản thân, “Tôi hiểu biết họ hơn cậu nhiều, cũng rõ ràng trình độ của họ thế nào hơn cậu.”
Nhưng ngoài miệng vẫn đáp lại, “Quân khu Tây Nam, tập đoàn quân 316, trực thuộc lữ đoàn Tia Chớp, Tham mưu trưởng.”
“O”
Trình Cương nghĩ thầm, giờ chắc là có thể đi rồi chứ?
Nhưng âm thanh của Thời Cảnh lại quấn lấy từ phía sau...
“Tham mưu trưởng nhìn còn trẻ phết ấy nhỉ? Đã kết hôn chưa thế?”
Trình Cương: “...”
Mẹ kiếp, tóc đã rụng hết một phần ba rồi, còn trẻ chỗ nào nữa chứ?
Hơn nữa, ông đây đã kết hôn hay chưa thì liên quan quái gì tới anh chứ hả?
Trình Cương nhẫn nại đáp đừng cầu một, thế nhưng sắc mặt thì không thể nào tốt nổi.
Thời Cảnh lại như chẳng nhận ra, cứ hỏi linh ta linh tinh một đống chuyện, bao gồm nhóm máu, sở thích, con cái vân vân, chẳng khác nào lão lãnh đạo đang quan tâm tới cấp dưới vậy.
Nói dễ nghe một chút gọi là chu đáo mọi mặt. Nói khó nghe một chút chính là tọc mạch, xen vào việc của người khác.
Đến giờ này mà còn không nhìn ra mục đích của Thời Cảnh thì Trình Cương chẳng cần phải ngồi ở vị trí tham mưu trưởng này nữa.
Phương Mãn thấy thế thì liếc nhìn Lục Chinh một cái. Thằng ranh này lại còn nhàn nhã uống trà được cơ đấy? Lập tức sắc mặt đen như đít nồi.
Nói nửa ngày, mượn chỗ là giả, giám sát mới là thật!
“Lão Lục, chúng ta làm anh em bao nhiêu năm như thế, cậu còn không tin tôi nữa cơ à?”
Lục Chinh không trả lời câu này.
Phương Mãn tức giận không thôi, lập tức hô lớn: “Tham mưu Trình!”