Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 878 : Ăn lông ở lỗ trong hang núi, thiênhậu ca hát

Ngày đăng: 21:51 28/04/20


Thực ra có một biện pháp càng đơn giản hơn.” Phương Mẫn cười gằn, “Trực tiếp oanh tạc không trung khu vực cấm thăm dò, đội bảy cho dù có mọc cánh cũng chẳng thoát được!”



Thời Cảnh trừng mắt: “Anh dám!”



“Hừ! Sao tôi lại không dám chứ? Dù sao cũng là ỷ lớn hiếp nhỏ, chi bằng làm cho triệt để với danh đó thôi.”



Người xuất thân từ quân ngũ, không có vô lại nhất, chỉ có càng vô lại hơn. Thời Cảnh muốn phản pháo những lời đã tới bên miệng lại bị Lục Chinh ngăn lại...



Chỉ nghe anh chậm rãi phun ra hai chữ, “Giấy - chết.”



Đồng chí Lữ trưởng nào đó một giây trước còn kiêu căng ngạo mạn lập tức trở nên chán nản.



“Cậu cứ chờ đấy...”



Chờ cái gì?



Đương nhiên là chờ đợi bảy bại trận rồi!



Ha.



Màn đêm buông xuống, rốt cuộc nhóm người Đàm Hi cũng tìm được một hang núi trú ẩn ở phía Bắc dãy núi.



Hứa Trạch và Tạ Từ đi vào trước thăm dò một hồi, sau khi xác định an toàn rồi mới ra hiệu cho những người còn lại tiến vào.



Để ba lô xuống, cởi áo khoác ngoài ra, lúc này mọi người mới cảm nhận được bản thân sống lại.



Thẩm Hàn: “Nhân lúc bấy giờ còn chưa tối trời, ai cùng tôi đi ra ngoài lấy nước đi, thuận tiện hái chút quả dại về.”



Tạ Từ: “Tôi đi cùng cô.”



Thẩm Hàn trợn mắt với cậu ta: “Tôi thà đi một mình còn hơn.”



Tạ Từ: “...”



Cậu ta không có ý gì khác, chẳng qua nghĩ một cô gái yếu đuối như cô ta cần giúp đỡ, mà chính mình vẫn còn một chút thể lực, thế nên mới đứng ra xung phong đi cùng cô ta đấy chứ.



Đáng tiếc, người ta lại chẳng thèm.




Hàn Sóc đứng lên, cười khẽ: “Để tớ hát cho mọi người nghe nhé? Không thu vé vào cửa, có phải rất có lời không?”



Cô nàng dùng cách này để di dời sự chú ý của mọi người.



Từ Dương cố nén cơn buồn nôn, nhếch miệng hỏi: “Cậu hát được không đó?”



Hàn Sóc há miệng cắn một miếng lương khô thật lớn, nhai ba năm lần rồi nuốt vào bụng, căn bản không dám nếm mùi vị kia: “Đánh bóng mắt chó của cậu ngay đi, ông đây là ngôi sao lớn đấy nhé! Thiên Hậu tương lai đấy!”



An An dẫn đầu vỗ tay: “Vậy xin mời Thiên Hậu hãy hát cho bọn tớ nghe bài... Little star được không?”



“Phụt ha ha ha...”



“Buồn cười chết mất thôi!”



“Không được, không được, sẽ phun ra mất...”



Hàn Sóc vô cùng đau đớn, “An An, tớ đối với cậu tình như nhật nguyệt, sao cậu lại có thể làm tổn thương tớ như vậy được, như đâm vào tim, như cắt vào lòng!”



An An bị cô nàng làm trò đến mức cười đau cả bụng: “Đồ xấu nết...”



Nhiễm Dao vừa khẽ nôn vừa bật cười.



Đàm Hi nhét cho cô một quả xoài: “Ngửi chút đi, át mùi vị.”



Nhiễm Dao nhận lấy, đặt nó ở dưới mũi, hít sâu hai cái, mùi thơm lan tỏa lập tức át thử mùi lạ hỗn hợp giữa lương khổ và nước quyện vào nhau kia.



“Có đỡ tí nào không?” Đàm Hi vỗ vỗ lưng cô, vuốt nhẹ từng cái một.



Nhiễm Dao nở một nụ cười, gật đầu, sắc mặt cũng không còn tái nhợt như trước nữa.



Đàm Hi lại lấy ra hai quả xoài đã chín, đưa cho cô, “Ăn đi...”



Bên kia, Hàn Sóc đang hắng giọng...



“Hát Little star thì Little star! Mọi người cùng hát với nhau nhé-” Vẫy tay, mỉm cười, bày ra tư thế cầm micro nhìn cực kỳ có dáng vẻ siêu sao.