Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 893 : Sự ỷ lại của cô ấy, là sức mạnh lớn
Ngày đăng: 21:52 28/04/20
NHẤT CỦA ANH
“Tôi không đồng ý.”
“Tôi phản đối!”
Thời Cảnh và Lục Chinh lần lượt tỏ thái độ. Hai người nhìn nhau, ánh mắt vừa chạm vào đã tách ra.
Ông Cát cau mày, trách mắng Thời Cảnh: “Cậu làm loạn gì đấy?”
Ông ta cho rằng lực cản chỉ có mỗi Lục Chinh, không ngờ Thời Cảnh cũng có phải ứng lớn như vậy.
Quả thật khiến người khác đau đầu...
“Tôi không làm loạn.” Thời Cảnh rất ít khi nghiêm mặt, nói chuyện nghiêm túc như thế, “Mười người của đội bảy, tình hình sức khỏe và trình độ năng lực không đồng đều, muốn chọn có thể nhưng không thể chọn hết, phải lọc ra, từng người tiếp nhận kiểm tra.”
Ông Cát thở phào: “Việc này cậu có thể yên tâm, việc tuyển chọn sẽ đi theo đúng quy trình, thắng được chọn thua bị đào thải.”
“Vậy thì tôi không có ý kiến gì nữa“.
Trong đội bảy đúng là có vài người không tồi, nếu có thể thuận lợi vượt qua lần kiểm tra cuối cùng thì cũng xem như vì “Lôi Thần” thay máu mới.
Là đội trưởng, anh ta không có lý do phản đối.
Lục Chinh lại không phải vậy, chỉ thấy anh đứng lên đi đến trước mặt ông Cát, ánh mắt lạnh lùng vô cùng.
Anh mở miệng, nói ra từng chữ một, “Người khác tôi không quan tâm, nhưng Đàm Hi thì không được.”
Sắc mặt ông Cát nặng nề: “Cậu đã hỏi ý kiến của cô ấy chưa? Tuy hai người là... Nhưng cũng không thể quyết định thay cô ấy được.”
“Ý của tôi, tức là ý của cô ấy.”
“Lục Chinh! Tên nhóc nhà cậu muốn giở trò đùa giỡn trước mặt ta đúng không?” Thái độ của ông Cát cứng rắn ngoài dự liệu.
Thời Cảnh hơi kinh ngạc, thầm nghĩ: Cô nhóc điên kia trở thành của báu rồi à.
Ông Cát không phải là loại chó có thể bị giết tùy tiện như vậy đâu.
Lục Chinh vờ như không nghe thấy, nắm tay Đàm Hi không hề có ý muốn buông ra.
Đàm Hi càng quá lố hơn, lè lưỡi thẳng về phía Thời Cảnh.
“...” Anh ta đúng là xui xẻo mà!
“Tìm tôi đến có việc gì sao?” Thấy mọi người đều không nói gì, Đàm Hi quyết định lên tiếng hỏi, có Lục Chinh ở đây, thần kinh có được thả lỏng ra, vì thế giọng điệu và thái độ cũng khá tự nhiên.
Ông Cát gật đầu, trong mắt tỏ ra hài lòng.
Tự nhiên, bình tĩnh, đúng là tác phong của đại tướng.
Đây là hạt giống tốt, ông ấy nhắm rồi!
“Chuyện là thế này, xét thấy biểu hiện của cô trong đợt diễn tập quân sự lần này rất xuất sắc, tổ chức quyết định kêu gọi cô gia nhập bộ đội đặc công, tiếp nhận sự huấn luyện hệ thống hóa cao hơn, có đồng ý không?”
Đàm Hi lắc đầu: “Không đồng ý.”
Sắc mặt ông Cát hơi thay đổi, nhẫn nại giải thích, “Nếu cô lo lắng việc học tập bị gián đoạn, chúng ta có thể ra mặt nói chuyện với trường Đại học T, bảo lưu học phần cho cô, đợi đến khi kết thúc nghĩa vụ thì có thể về trường học tiếp bất cứ lúc nào.”
“Không phải lý do này.”
“Vậy cô...”
Đàm Hi suy nghĩ, tuy lời nói thật lòng rất tổn thương người khác, nhưng luôn tốt hơn lừa dối người ta: “Đi lính không nằm trong kế hoạch tương lai của tôi, nên...”
Cứ thế đi.
Chiến thắng diễn tập quân sự, giành được hạng nhất, trải nghiệm được cảm giác làm lính, đã đủ rồi.
Cuộc sống sau đó nên trở về với tình trạng vốn có, tiếp tục đi theo quỹ đạo.