Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 905 : Sao b y giờ anh mới đến vậy

Ngày đăng: 21:52 28/04/20


Cuối cùng, hai người quyết định trốn ở trong một lùm cây cách hơi xa xa, lúc này họ đang tập trung tinh thần, gióng lỗ tai lên, chú ý kỹ càng đến nhất cử nhất động của hai người phía trước.



“Vãi! Người này... là Lục Chinh à?” Vẻ mặt của Phương Mãn có thể dùng hai chữ “giật mình” để hình dung.



Từ khi nào mà một Lôi Thần mạnh mẽ cũng biết khép nép, lấy lòng thế này?



Trình Cương lại không thấy có gì mất mặt, kinh ngạc. Yêu một người, đừng nói đến mặt mũi, cho dù là tính mạng cũng có thể dâng lên.



Anh ta đã kết hôn, lại là một người yêu vợ có tiếng, những cái khác không nói đến, lúc này anh ta hiểu rất rõ tâm trạng của Lục Chinh.



Ông Cát còn đang vắt óc suy nghĩ nên thuyết phục Đàm Hi thế nào.



Vì thế, cả đêm qua ông ta không hề được ngủ yên, trong lòng vẫn còn nghĩ ngợi đến, khó chịu như mèo cào.



“Báo cáo Thủ trưởng! Bên ngoài có người của Viện Kiểm sát đến, có cho vào hay không ạ?”



“Viện Kiểm sát?” Ông Cát cau mày, người của bên đó đến chỗ diễn tập quân sự làm gì?



“Đối phương có mấy người? Có nói rõ mục đích đến đây không?”



“Tổng cộng năm người, ba nam hai nữ, tự xưng là tổ điều tra và đưa ra được giấy chứng minh, muốn đến chỗ chúng ta tìm người hỏi chuyện.”



“Tìm ai?”



“Hướng Ảnh Tâm.”



Tống Thanh mặc một bộ âu phục màu đen già giặn, bên trong đi kèm với áo ống trắng, một đôi giày cao gót bước đi mạnh mẽ, trực tiếp vén rèm vào lều.



Cô đi hàng đầu, vừa nhìn là biết là người phụ trách chính.



“Ông Cát” Cô gật đầu chào, “Xin lỗi đã làm phiền.”



“Cô nhóc Thanh?” Cho dù nghe thấy người của Viện Kiểm sát đến, ông cũng không nghĩ đến là Tống Thanh.



Đó là người kế nhiệm Bộ trinh thám, chuyên điều tra quan lại tham ô.



Vì thế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại kinh động đến có chứ?



Dường như Tống Thanh đọc được nỗi băn khoăn của đối phương. Cô đi thẳng vào vấn đề: “Chuyến đi lần này không liên quan đến diễn tập và bộ đội, chủ yếu là vì tìm một người...”



Cuối cùng, Hướng Ảnh Tâm vẫn bị tổ điều tra dẫn đi.



Vào bữa trưa, Đàm Hi và Lục Chinh nắm tay nhau cùng đi đến căng tin, trên đường không ít binh sĩ nhìn hai người, ánh mắt hoặc là tò mò, hoặc quan sát, hoặc thắc mắc.



Lục Chinh đã không để ý đến thì Đàm Hi còn ngại ngùng gì nữa?



Anh thích nắm cho anh nắm.




Ngón trỏ khẽ cử động, cọ nhẹ vào lòng bàn tay của anh.



“Ngoan, đừng quậy.” Đàm Hi mỉm cười, hai mắt phát sáng, “Em có quậy đâu!” Ngón tay lại cử động nữa.



Lục Chinh đột nhiên dùng lực, cầm chặt tay cô, khiến cho cô không thể cử động được, “Nói, có quậy nữa không?”



Ánh mắt anh trầm xuống, lộ vẻ cảnh cáo.



Đàm Hi bĩu môi, nếu có bản lĩnh bắt cô không quậy thì có giỏi đừng nắm tay nữa đi.



Nhưng Lục Chinh vẫn nắm chặt không buông.



Ôi, người đàn ông này...



Đàm Hi á khẩu, buồn cười lắc đầu.



Sau bữa trưa, Lục Chinh kêu mọi người thu dọn đồ đạc, đi đến chỗ đậu trực thăng đợi anh.



Đây là dấu hiệu sắp trở về căn cứ!



Mắt mọi người phát sáng, cuốn đi tất cả mệt mỏi, ai nấy đều rất có tinh thần.



Sau khi trả qua hai mươi ngày huấn luyện đặc biệt và ba ngày diễn tập quân sự, cuối cùng họ cũng có thể về nhà rồi!



Nhiễm Dao suýt chút nữa đã khóc vì vui mừng, động tác thu dọn chuẩn bị chưa bao giờ nhanh như thế.



Vì thế, khi cô thu dọn xong xuôi, mọi người vẫn đang vùi đầu làm việc.



Đứng dậy, đi ra ngoài lều, chuẩn bị đổi gió, hít thở không khí.



Đột nhiên, ánh mắt khựng lại, cổ chớp mắt không tin được, nghi ngờ bản thân phấn kích quá độ mà xuất hiện ảo giác.



Sao có thể nhìn thấy Tống Tử Văn ở đây chứ?



Cô buồn bã rũ mắt xuống.



Nhưng khi cổ mở mắt ra, bóng dáng ấy vẫn còn, mà dường như còn gần cổ hơn...



Không phải ảo giác!



Giây tiếp theo, cô xông ra như viên đạn, ngấn lệ chui vào lồng ngực của anh.



Tống Tử Văn dang tay ta đón lấy cô gái nhỏ của anh, đôi mắt dịu dàng ẩn chứa sự nhớ nhung, khó kiềm nén được sự vui mừng.



“A Văn... A Văn...” Cô liên tục gọi tên anh, giọng nói nức nở, khiến con tim anh như tan nát.




“Ngoan, anh ở đây.”



“Sao bây giờ anh mới đến vậy...” Anh có biết, trong những ngày tháng vất vả qua, em nhớ anh biết bao nhiêu không?



“Xin lỗi.” Vành mắt anh cay cay, hôn lên trán cô, “Anh đến muộn rồi.”



Nhiễm Dạo khịt mũi, nước mắt vẫn tuôn rơi.



“Đồ mít ướt.” Tống Tử Văn giơ tay lên, chọt nhẹ vào chóp mũi của cô.



Nhiễm Dao thẹn thùng, gò má ửng hồng.



Dưới thái độ cứng rắn của Lục Chinh, cuối cùng ông Cát vẫn đồng ý thả người.



“A Chinh, cậu nên biết tính khí của ta. Đàm Hi là một hạt giống tốt, và Lôi Thần cũng đang thiếu một nhân tài có tố chất công nghệ thông tin cao như cô bé ấy. Ta đồng ý cho các cậu rời đi không có nghĩa là ta từ bỏ việc khuyên cô ấy nhập ngũ.”



Bước chân dừng lại, Lục Chinh không ngoảnh đầu, vứt lại một câu.



“Tùy ngài.”



Ông Cát tức giậm chân, mắng vô số câu “thằng nhóc chó”, trong lòng mới dễ chịu hơn một chút xíu.



Khi trực thăng xuyên thủng tầng mây, mọi người bất giác nhìn lại, chỉ thấy khu vực diễn tập chu vi 150 km ngày càng nhỏ dần, cuối cùng dần xa, mãi đến khi biến mất khỏi tầm nhìn.



Giây phút ấy, mọi người lại nảy sinh ra cảm giác quyến luyến khó hiểu.



Đó là nơi họ từng đổ mồ hôi, máu và nước mắt, chứng kiến gian khổ, cũng khắc ghi sự thành công.



Từ Dương tát mình một cái, tát thật, âm thanh giòn tan: “Vãi cả Hội chứng Stockholm...”



Nhưng trong mắt cậu ta lại ngấn lệ, một thứ tình cảm chưa từng có dâng trào trong lòng.



Trong khoang im lặng, đến khi Hàn Sóc bắt nhịp, bắt đầu ngân nga...



“Bùn đất bọc đầy ống quần



Mồ hôi thấm ướt lưng áo



Vi ai



Vì thu hoạch mùa thu



Vì chim nhạn trở về lúc trời xuân



Anh là ai



Vì ai



Đồng đội của tôi khi nào anh trở về



Anh chị em của tôi không rơi lệ



Ai đẹp nhất ai mệt mất



Đồng hương của tôi



Đồng đội của tôi



Anh chị em của tôi



Thiên hậu cất tiếng hát, nhấn nhá từng chữ rõ ràng, đúng điệu, còn lại là một lời ca đầy hùng hồn mang đầy cảm xúc. Cuối cùng mọi người đều hát theo.