Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 915 : Từ đầu đến cuối đều không hề níu kéo
Ngày đăng: 21:52 28/04/20
“Ngày mai em về Tân Thị” Đón lấy cốc nước không anh đưa, Nhiễm Dao đặt lên bàn trà.
Ánh mắt Tống Tử Văn hơi khựng lại, “Sao lại đột ngột thế?”
Cô cười, “Ba mẹ em giục quá”
Người đàn ông im bặt, không lên tiếng nữa.
Nhiễm Dao thu lại những cảm xúc dư thừa hiện lên trong đôi mắt, cô lấy từ trong túi quần ra thứ gì đó, đưa đến trước mặt anh.
“Vỏ đạn?”
“Đúng vậy” Cô cười, gật đầu: “Có tất cả ba cái, hai cái còn lại em tặng cho ba mẹ em”
Tống Tử Văn nhận lấy, cầm trong tay nghịch ngợm, “Tại sao lại tặng cho anh cái này?”
“Trừ tà.”
Người đàn ông bật cười, “Em tin những cái này thật à?”
“Trước đây không tin, nhưng bây giờ tin rồi. Đúng lúc có thể xua đuổi những yêu ma quỷ thần bên cạnh anh đi” Nhiễm Dao cười chỉnh lại cổ áo cho anh, “Anh xem đi, cúc áo tuột cả ra rồi này.”
Tống Tử Văn bình tĩnh nhìn cô, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Nhiễm Dạo nghiêng đầu, mỉm cười.
Bỗng dưng, người đàn ông cuộn đặt vỏ đạn đó vào trong lòng bàn tay, siết chặt lại, “Ừ, anh sẽ nhận nó”
“Anh dám không nhận xem?” Nhiễm Dao khẽ đấm lên ngực anh, nũng nịu.
“Ngoan, không còn sớm nữa rồi, em đi nghỉ ngơi đi”
“Vâng.
Nhìn theo Nhiễm Dao về phòng, Tống Tử Văn móc bao thuốc và bật lửa trong túi quần ra, cạch...
Cùng với tiếng bật lửa, ánh lửa lóe lên, rất nhanh sau đó, gương mặt người đàn ông đã chìm trong khói trắng mơ hồ, nhìn không rõ biểu cảm ra sao.
Thuốc cháy hết, xém cả vào ngón tay.
Hôn xong, Nhiễm Dao dán vào ngực anh, “Anh... có gì muốn nói với em không?”
Tống Tử Văn hơi khựng lại, “Anh sẽ nhớ em”
Nhiễm Dao rủ mắt xuống, che giấu sự ảm đạm trong đôi mắt, khẽ nói: “Em cũng vậy”
Cho dù, chỉ cần anh nói một câu “không nỡ xa em”, em sẽ bất chấp tất cả mọi thứ ở lại.
Nhưng từ đầu đến cuối, vẫn không hề có...
Bên này, Nhiễm Dao ôm một bụng đầy tâm sự trở về nhà; bên kia, Đàm Hi lại đang điên cuồng đến vô pháp vô thiên.
Ban ngày, ra ngoài dạo phố, mua mua mua.
Sau khi vào đêm, yêu tinh đánh trận, phạt phap phap.
Sống quá ư sung sướng đủ đấy!
Trong lúc đó đã qua tay cổ ba vụ đầu tư, đều là món ăn khó nhằn từ Thịnh Mậu chuyển sang, từ kim loại quý, cho đến quỹ đầu tư cá nhân và buôn bán ngoại tệ đều bị cô lần lượt đốn hạ.
Lưu Diệu nể phục sát đất.
Tin tức truyền về Thịnh Mậu, vị chủ tịch hội đồng quản trị không thường xuyên lộ mặt là Đàm Hi nghiễm nhiên trở thành một câu chuyện thần thoại trong công ty.
Điều đáng nhắc đến là, vụ âm thầm thu mua cổ phần của Đàm Thị đã có tiến triển lớn.
“.. Số cổ phiếu phân tán rải rác trên thị trường đa số đều đã về tay Thịnh Mậu”
“Nhanh vậy à?” Đàm Hi nhướng mày.
“Mấy năm nay tuy Đàm Thị không phạm sai lầm gì lớn, nhưng không ngừng vấp phải sai lầm nhỏ, lợi nhuận kinh doanh chỉ giậm chân tại chỗ. Rất nhiều nhà đầu tư đã mất hết kiên nhẫn, không muốn gánh chịu chi phí thời gian đắt đỏ như vậy nữa. Cho nên phía chúng ta vừa mở lời, những người đó gần như đã không hề do dự quăng hết đi. Khéo trong lòng họ còn thầm nghĩ, cuối cùng cũng có kẻ chịu trận thay” Lưu Diệu nói đến cuối cùng còn không nhịn nổi bật cười.
Nay sự nghiệp của Thịnh Mậu đã lớn mạnh, lại có người tài năng như Đàm Hi trấn giữ, mỗi ngày tiền cứ đổ vào tài khoản như nước chảy xuôi dòng.
Đừng nói đến một số cổ phiếu phân tán, cho dù có cưỡng chế thu mua cũng không phải là không có khả năng.
Đương nhiên, chuyện này vẫn còn cần phải xem thái độ của bản thân Đàm Hi ra sao.