Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 928 : Ông chủ hoàng, anh có bán muối này không?

Ngày đăng: 21:52 28/04/20


“He he... cháu hiểu rồi! Chú Hoàng, chú hiểu biết như vậy, chắc chắn là có thể sửa được nó đúng không chú?”



“Cái thằng nhóc con này.”



Đàm Hi nghe tiếng, dường như có thể tưởng tượng ra được động tác, thần thái của người đó lúc nói chuyện.



“Được rồi, hai bà cháu về đi, ngày mai đến lấy”



“Chú Hoàng, chú giỏi quá đi! Vỡ thành thế này rồi mà chủ cũng sửa được!”



“Nhưng mà chú cũng phải nói luôn nhé, tiền công sửa không rẻ đâu đấy”.



Giọng nói cậu nhóc nghẹn lại ở cổ họng, dừng lại ở đó, một lúc sau mới lắp ba lắp bắp nói tiếp: “Vậy... phải hết bao nhiêu tiền?”



“Hai trăm tệ”



“Chú bớt một chút cho cháu được không?”



“Giá thấp nhất rồi”



Cậu bé cầu cứu nhìn bà nội.



Bà thím khẽ ho một tiếng: “Hai trăm thì hai trăm, vậy thì làm phiền ông chủ Hoàng rồi, ngày mai tôi sẽ đến lấy”



“Được.”



Rất nhanh sau đó, bà thím lại nhẻo tại cháu trai đi từ trong ra ngoài, vừa đi vừa quở trách, tiếp tục coi Đàm Hi như không hề tồn tại.



Sau khi hai người đi, Đàm Hi đặt tách trà xuống, đứng lên.



“Yên tâm đi, ngày mai chắc chắn sẽ sửa xong được, cửa hàng đồng hồ Hoàng Thị của tôi không thể xem thường được đầu..” Người đàn ông gõ vào thứ đồ đang cầm trên tay, từ từ ngẩng đầu lên, một gương mặt xa lạ đập vào mắt, những lời còn lại cũng bị chặn lại từ đây.



Đàm Hi đứng ngoài cửa, cười tươi dịu dàng.



“Cô là ai?”



“Tôi họ Đàm”



“Cô Đàm có việc gì không?”



“Có”



“Mời cô nói”



Đàm Hi cười: “Khách đến nhà, không mời tôi ngồi hay sao?”



“Xin lỗi, ở đây không có ghế thừa” Toàn bộ căn phòng dường như đã bị giá để đồ chiếm hết chỗ, bên trên bày toàn là các loại linh kiện đồng hồ, ngoài vị trí anh ta ngồi ra thì hoàn toàn không còn chỗ nào để tiếp đón khách nữa.



Nhưng Đàm Hi lại dịch vào cạnh bàn, nửa dựa vào đó nói: “Thế này là được rồi”
Đàm Hi không từ bỏ, lại hỏi Thẩm Hàn, Tạ Từ mấy người họ, nhưng kết quả đều như vậy.



Cô quay sang hỏi Lục Chinh, câu trả lời của anh rất đơn giản... Đến xem xem cũng không bị thiệt gì, quân doanh trọng địa, camera 360 độ không góc chết, không ai dám làm gì em đâu.



Đàm Hi thấy hơi yên tâm hơn một chút, cho nên buổi chiều hôm đó cô đã đi từ trường về thủ đô.



Ngày mai là cuối tuần rồi, ngày gặp ông Cát...



Trời trong như ngọc, ánh nắng tươi sáng.



Chín giờ sáng.



Chiếc Land Rover cao lớn đi vào cổng quân khu, trên ghế lái phụ còn có một người... phụ nữ?



“Này, có phải là xe của Lục Tướng không?”



“Tại sao bên trong lại có một người phụ nữ thế?”



“Có phải không! Cậu hoa mắt rồi à?”



“Thật đấy! Người còn đang ngồi trên ghế lái phụ kìa!”



“Lính gác cổng làm gì để ăn hả? Thế mà cũng cho vào! Này... Hai cậu sao thế hả? Quân khu không phải là nơi vui chơi, những người không phận sự sao có thể tùy tiện vào đây được? Đã kiểm tra chứng minh thư chưa? Thẻ thông hành đã có chưa?”



Hai anh lính gác cổng quay sang nhìn nhau, “Báo cáo! Cả hai đều không có, nhưng mà...”



“Không có mà các cậu còn cho người vào? Làm trò gì vậy hả?!”



“Báo cáo! Đối phương có giấy thông hành của Tổng tham mưu, do lãnh đạo đích thần ký tên”



“Sao không nói sớm”



Nhưng mà, Tổng tham mưu cho một cô gái đến đây làm gì chứ?



Còn là Lục Tướng đích thân đưa vào nữa.



Đến văn phòng, Đàm Hi mở cửa bước vào, Lục Chinh đứng cuối hành lang đợi cô.



Tay vừa đặt lên nắm đấm cửa, còn chưa dùng lực đã bị người bên trong kéo ra.



Một gương mặt tinh tế hào phóng đập vào mắt. Cô gái mặc thường phục đứng thẳng người, tư thế oai hùng hiên ngang, ánh mắt nhìn Đàm Hi hiện lên sự sâu xa khó hiểu.



Hai người nhìn nhau ba giây, một người lạnh lùng bình tĩnh, một người sức sống dào dạt.



Ưu thế về độ tuổi hiện ra vào lúc này.



Người phụ nữ gật đầu, chủ động chào hỏi: “Chào cô, tôi tên là Ngô Sở Điền”