Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 939 : Đ y là do cô nợ nó

Ngày đăng: 21:53 28/04/20


Dáng vẻ Đàm Hi có chút dao động.



Hắn... thế mà lại biết được!



Thật ra, Dịch Phong Tước vẫn luôn ra tay từ chỗ giấy chứng khoán, thế là vừa hay nhắm phải n Hoán.



Từ đó liên tưởng đến người sở hữu tờ chứng khoán đó là Viêm Hề.



Năm ấy, lúc cô chạy trốn không chỉ đem theo tội chứng rửa tiền của Hồng Hâm mà còn tờ giấy chứng khoán chưa ghi rõ tên trị giá hai trăm triệu.



Vào lúc này, Sam lại điều tra được việc gặp gỡ bí mật của n Hoán và Đàm Hi.



Ba chuyện đặt chung với nhau, không khó để phát hiện ra sự trùng hợp trong đó.



Viêm Hề và Đàm Hi, rốt cuộc có quan hệ gì?



Trong lòng người đàn ông đặt một dấu chấm hỏi.



Còn việc đoạn video”, chỉ là công cụ để Dịch Phong Tước dùng để thăm dò và chứng minh mọi thứ.



Sau đó, hắn đã thành công.



Năm ấy, lúc điều tra Viêm Hề, hắn đã biết người con gái này không chỉ có thiên phú về mặt giao dịch, mà về lĩnh vực máy tính cũng rất xuất sắc.



“BW” - hacker thứ ba thế giới, chính là cô!



Cho nên khi Đàm Hi dùng ánh mắt bình tĩnh, chắc chắn rằng hắn sẽ không thể lấy ra được chứng cứ mà nhìn hắn thì Dịch Phong Tước liền biết cá đã cắn câu rồi.



Biểu hiện tiếp theo của cô gái càng chứng minh suy đoán của hắn...



Viêm Hề và Đàm Hi thật chất là cùng một người!



“Thay hình đổi dạng, trở thành một người hoàn toàn khác, không phải giải phẫu thẫm mỹ, cũng không giả mạo, tôi rất tò mò làm sao cô có thể làm được?” Người đàn ông nói với giọng hài hước, giống như đang thưởng thức một kỳ quan nào đó.



Đàm Hi mím môi, giữ yên lặng.



Nói cách khác, lúc này đây, cô đã không biết dùng ngôn ngữ nào để phản bác lại.



Nói càng nhiều, sơ hở càng lớn.



Dịch Phong Tước cũng không phải nói đùa, hắn thật sự tò mò.



Một người làm sao có thể trở thành một người khác hoàn toàn kia chứ?



Có phải hoán đổi linh hồn đầu...



Đợi đã!



Ánh mắt người đàn ông đột nhiên nghiêm nghị, giống như muốn nhìn thấu cô vậy.



Đầu Đàm Hi tê dại, đôi tay nắm chặt, sau đó ngẩng lên, nhìn thẳng vào mặt hắn, khẽ cười: “Cậu Hai Cố cứ mở miệng là muốn gán tội danh lên đầu người khác như thế, không tránh khỏi có chút ngây thơ.”



“Cô không chịu nhận?” Hắn cười nhạt.



“Tôi cần phải nhận cái gì?”



“Viêm Hề, đây không điều mà cô muốn bỏ là bỏ được.”
“Nói không chừng lại là tiên nữ đó nha!”



Trong phút chốc, tiếng nhạo báng trêu ghẹo không ngừng.



Hàn Sóc xếp bằng ngồi dưới đất, đang chơi game Vương giả.



Trên màn hình điện thoại, Hậu Nghệ đang canh thời cơ nhảy ra khỏi bụi cỏ, tay trái cong lên, tay phải cầm một mũi tên, uy phong lẫm liệt, đẹp trai hơn người.



Đột nhiên, một cái bóng đen chụp xuống, che mất ánh sáng, trước mắt bỗng tối sầm lại.



Hàn Sóc không nhịn được, theo bản năng ngước lên, bắt gặp vẻ mặt như cười như không của người đàn ông, mắt cổ co lại, nhưng rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ không điếm xỉa, để điện thoại vào túi quần ở sau mông, phủi tay rồi đứng lên: “Ô, anh đến rồi.”



Chu Dịch nhìn cô chằm chằm: “Đợi lâu rồi hả?”



“20 phút.” Không nói lâu hay không lâu, chỉ nói con số cụ thể.



Nét mặt người đàn ông trầm xuống, xem ra có chút không hài lòng.



Hàn Sóc cũng mặc kệ hắn, muốn sao tùy ý.



Chu Dịch kéo cửa ra, giọng trầm nói: “Lên xe.”



Hàn Sóc hiếm khi không kháng cự lại hắn, ngoan ngoan ngồi vào chỗ ghế phụ lái.



Nét mặt người đàn ông bây giờ mới có chút dịu xuống.



Cô lại không hề để ý đến.



Dù gì cũng chỉ là một vụ giao dịch mua bán, tiền trao cháo múc, cô cũng không cần phải mỉm cười nịnh hót làm



Chung cư cách đó không xa, lái xe cỡ 10 phút là tới.



Hàn Sóc lấy chìa khóa ra, mở cửa.



Chu Dịch theo vào, thay giày, treo xong áo khoác, tự nhiên như nhà của hắn vậy.



Đúng là thế, mấy tháng trước đây, khi Hàn Sóc dọn đến thì Chu Dịch thỉnh thoảng sẽ qua đây ở.



Dù gì cũng là nhà của vị đại gia này.



Hàn Sóc cười có chút giễu cợt.



Người đàn ông đột nhiên quay đầu lại, thấy vẻ mặt cô không tình nguyện liền có chút nổi nóng: “Đúng đó làm gì? Cửa cũng không biết đóng lại sao?”



Hàn Sóc cười lạnh, đá chân một cái.



Rầm!



Cửa đóng lại.



Sự tức giận trong lòng Chu Dịch tăng lên, hai bước đã đi đến bên trước mặt cô gái, đưa tay bóp gáy cổ: “Cô còn biết vênh mặt đúng không?”



Hàn Sóc nhìn hắn với ánh mắt lạnh tanh, quật cường như một con trâu.



Chu Dịch cười lạnh, “Õ, tính khí càng ngày càng kém nhỉ?”