Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 94 : Quen biết lưu diệu

Ngày đăng: 21:32 28/04/20


“Trước đây chính anh muốn chia tay, chia tay thì chia tay…” Cô nàng Đàm ra khỏi nhà đón ánh mặt trời, vừa đi vừa hát, chiếc balo nhỏ sau lưng lắc lưng theo nhịp.



Lưu Toàn đang dạy bảo một đám thủ hạ, thì bị tiếng ca “tuyệt diệu” từ phương xa vọng đến làm ngắt quãng, mặt mũi lập tức trở nên đen thui.



“Yo, là anh à, đội trưởng Lưu. Mới sáng sớm đã mở đại hội động viên rồi hử?”



“Chào buổi sáng mợ Hai.”



“Chào buổi sáng anh nhé, chào buổi sáng mọi người!”



“Cô huẩn bị ra ngoài đấy à?”



“Đúng vậy!”



“Vậy tôi gọi tài xế cho cô.”



“Không cần.”



“Gần khu này rất khó bắt xe.”



“Vậy hả?” Đàm Hi chớp mắt, “Thật không đó?”



“Hoàn toàn thật.” Lưu Toàn gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.



Đàm Hi ồ một tiếng, đảo mắt, “Có thể cho mượn di động được không? Di động của tôi bị mất rồi.”



Lưu Toàn đổ mồ hôi lạnh, điện thoại cũng để mất được, sao không làm mất luôn cô đi?!



“Có cho mượn hay không, một câu gọn lẹ!”



“Cho cho cho!” Hai tay dâng lên, thái độ cung kính.



Buồn cười, hắn dám nói “không” sao?



Bà cô này vô cùng ghê gớm, đẳng cấp như thím Lâm mà cũng phải vào viện, tên nhãi nhép như hắn chắc không đủ để nhét kẽ răng, vẫn nên nghe lời được bao nhiêu thì cố gắng nghe bấy nhiêu là được.



“OK! Trả cho anh.”



“Ấy… đã dùng xong rồi sao?”
“Được, hai loại này đi.”



“Hả?”



“Nghe theo ý anh, mua hai loại này, vừa hay trong thẻ có 4 vạn.”



“Đã… quyết định rồi?”



“Đúng vậy, quyết định rồi.”



“Không… không sợ tôi lừa cô?”



Đàm Hì cười phì, “Anh có sao?” Cô đang cười, nhưng ánh mắt lại nghiêm túc đến đáng sợ.



“Tôi… thật ra, cá nhân tôi đánh giá rất cao hai loại này. Tuy kiếm được khách hàng sẽ có phần trăm, nhưng tôi tuyệt đối không hề nói bậy, hai loại quỹ này nếu xét từ lợi nhuận lúc trước, hay triển vọng phát triển đều rất đáng đầu tư!” Vừa nói vừa so sánh, gấp gáp đến mức hai má ửng đỏ.



“Được rồi, hai loại này đúng thật không tệ. Thẻ cho anh, tôi không có nhiều thời gian.”



“Được, tôi làm thủ tục ngay. Lát nữa sẽ dạy cô cách sử dụng phần mềm…”



“Không cần, tôi biết.”



“Vậy được.” Nhếch miệng, lộ ra đúng 8 cái răng, khá là tươi sáng.



Trước khi ra khỏi cửa, Lưu Diệu không yên tâm, hỏi thêm vài lần: “Cô biết dùng thật chứ?”



Đàm Hi cứ trợn mắt khinh thường suốt.



“Này, anh có phải là dân giả mạo giám đốc đầu tư không đấy?” Còn trẻ tuổi, trong ngân hàng nhà nước coi trọng lý lịch, quả thật không có khả năng lắm.



Lúc nãy khi bắt đầu còn trông giống giống, nhưng càng về sau, ngay cả động tác gãi đầu cũng xuất hiện, tác phong vườn trường không phải thuộc kiểu đậm chất thông thường.



Quả nhiên…



“Đang học năm hai, tham gia thực tập, vừa hay Giám đốc đi công tác nên quẳng nhiệm vụ cho tôi. Lưu Diệu, Diệu trong từ Khiêu Diệu, rất vui được làm quen với cô.”



“Đàm Hi.”