Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 944 : Chuyến tham quan (1)

Ngày đăng: 21:53 28/04/20


Nói đến kiểm tra, đây không phải là chuyện đùa.



Dựa theo danh sách tiến hành kiểm tra thân phận.



Trước tiên là nói tên, rồi nhìn mặt, sau đó trình chứng minh thư, lưu vào hệ thống, được cấp quyền, xác nhận không vấn đề gì mới được vào trong.



Cả quy trình này không dưới nửa tiếng.



Nhiễm Dạo nhỏ tiếng thì thầm: “Nghiêm ngặt vậy sao?”



Hứa Trạch gật đầu, “Đã tốt lắm rồi, còn có trình tự nghiêm ngặt hơn nữa.”



Hàn Sóc tạch lưỡi, “Dữ thật.”



Xếp hàng, kiểm tra xác nhận, đợi mọi người đều qua hết, lúc này thì Trương Bính mới theo vào trong.



Đâu đâu cũng có thể thấy vệ binh đi tuần, bước đi rất đều, tư thế hiên ngang.



Trước tiên, tham quan sân huấn luyện.



Bởi vì có bộ đội đang huấn luyện, vì vậy chỉ có thể nhìn từ xa.



So với căn cứ Tây Bình, diện tích sân huấn luyện ở đây nhỏ hơn nhiều, nhưng đầy đủ.



Đàm Hi không có hứng thú mấy. Ngược lại đám người Hứa Trạch, Tạ Từ hưng phấn dâng trào. Nếu không phải không đúng lúc, sợ rằng họ đã nhịn không được mà xông lên thể hiện vài đòn rồi.



Tiếp theo là sân bắn súng.



May là không có người huấn luyện, có thể đến gần tham quan.



Mấy người Hứa Trạch ngứa tay, tự mình xuống sân luyện tập. Trong đó, Tạ Từ 100 điểm, Hứa Trạch và Thẩm Hàn có tổng điểm đều trên 95 điểm.



Hàn Sóc và Nhiễm Dao đều thử cho vui, ngắm chuẩn, bắn, thành tích cuối cùng cũng miễn cưỡng chấp nhận.



“Mấy cậu không chơi à?” Tạ Từ đi đến bên Đàm Hi, mỉm cười hỏi.



Đàm Hi lắc đầu, uể oải chán nản.



“Còn An An?”



“Không muốn động.”




“Ủa? Người đâu?”



Rồi lại tìm hai vòng ở gần đó, nhưng đến cái bóng còn không thấy.



Cô chỉ đành hậm hực quay đầu, trở về chốn cũ.



Một giờ đúng, tập thể mọi người bắt đầu nghỉ trưa, giữa chừng Đàm Hi trở về qua một lần, chào một tiếng, sau đó lại bỏ đi.



Hàn Sóc muốn đi chung với Đàm Hi, nhưng lúc đó cô đã đi vệ sinh, hai người đến cả mặt cũng không đụng.



Đợi cô đuổi theo thì đã sớm không thấy người rồi.



“Này, Tiểu Công Trúa, cậu nói cậu ấy không nghỉ trưa mà chạy ra ngoài làm chi?” Hàn Sóc chọt cánh tay của Nhiễm Dao.



Nhiễm Dao đang chuẩn bị ngủ, nghe vậy cũng có chút mờ mịt: “Tớ cũng không biết.”



“...” Hỏi cũng như không hỏi.



An An đã ngủ rồi, Hàn Sóc không tiện tìm cô huyền thuyền nữa, đành ngoan ngoãn nằm bò lên bàn chuẩn bị ngủ.



Đợi cô tỉnh dậy, đã qua 45 phút rồi, bất giác ngẩng đầu lên tìm bóng dáng Đàm Hi.



Còn chưa về?



Lúc này, một bóng người quen thuộc từ phòng vệ sinh bên phải bước ra, mắt Hàn Sóc sáng rỡ.



“Em gái ơi!” Cô gọi bằng giọng gió.



Đàm Hi đi đến bên cổ, ngồi xuống, Hàn Sóc chợt cảm thấy hơi lạnh đập vào mặt.



“Đi đâu vậy? Trời nắng như thế...”



“Đi dạo loanh quanh.”



“Ngoài đó nóng lắm hả?” Hàn Sóc thấy trán cô toàn là mồ hôi, khuôn mặt không chút ửng đỏ, trắng bệch, màu môi rất nhợt nhạt, còn có vết nứt, “Không phải bị trúng nắng chứ?”



Đàm Hi chưa kịp trả lời, Hàn Sóc đã đưa tay qua, đặt lên trán cô, rồi đặt xuống má: “Đâu có sốt...”



Thậm chí còn có chút lạnh như băng.



“Không sao.” Sau đó cô cúi đầu, giọng nói trầm thấp: “ Tớ nghỉ một lát trước đã.”



“Đã sắp đến giờ rồi, còn nghỉ ngơi gì chứ?”



“Im lặng, 10 phút nữa gọi tớ.”



Hai giờ, Trương Bính đúng giờ xuất hiện: “Nếu mọi người đã nghỉ ngơi rồi, vậy chúng ta tiếp tục tham quan.”



Trước tiên đến phòng thẩm vấn, thời gian ở lại không lâu, khoảng 20 phút.



Trương Bình, “... Tiếp theo chúng ta sẽ đi phòng hồ sơ. Trước khi đến đó, có vài câu tôi muốn nhắc nhở mọi người. Thứ nhất, liên quan đến văn kiện tư liệu, chỉ được xem, không được sờ, càng không được tự ý lật ra xem. Thứ hai, vì lý do an toàn, chúng ta để tất cả những vật dụng liên quan đến nước như nước uống trong ba lô rồi để giá để đồ ngoài hàng lang, không được đem vào phòng hồ sơ, có nghe rõ hết chưa?”



“Rö!”