Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 950 : Người trở về chưa về

Ngày đăng: 21:53 28/04/20


Chính vì thế, Thời Cảnh mới ngập ngừng nói nhiều như vậy, chỉ để sau cùng có thể khiến cho Lục Chinh gật đầu đồng ý.



“Cậu muốn tìm người, tôi không cản cậu, nhưng đừng hòng kéo Đàm Hi vào.” Giọng điệu Lục Chinh rất trầm, gần từng chữ từng chữ một.



“Lão Lục, tôi...”



“Cậu không cần nói nữa.” Cắt ngang anh ta, giọng nói cương quyết, “Tôi sẽ không đồng ý.”



Sắc mặt xoắn xuýt của Thời Cảnh phút chốc lắng xuống, khuôn mặt không rõ biểu cảm: “Làm anh em nhiều năm như vậy, nhất định phải làm tới bước này sao?”



“Xem ra cậu đã quyết tâm rồi.”



“Tình hình nhà tôi không phải cậu không rõ, cô út là mạng sống của bà cụ, vì vậy phải tìm được Viêm Hề. Đến khi chuyện không giấu được nữa, thì bà cụ vẫn còn có chút niềm tin và an ủi, không đến nỗi... nghĩ không thông suốt.”



“Tôi nói rồi, tôi không phản đối cậu tìm Viêm Hề.” Nhưng, đừng đụng đến người phụ nữ của anh.



“Nếu tôi nhất quyết phải đụng thì sao?” Vẻ mặt Thời Cảnh trầm xuống, ánh mắt sắc bén.



Lục Chinh khẽ cười, “Cứ thử mà xem.”



Đơn giản một câu đã đủ để cảnh cáo.



Đôi mắt Thời Cảnh hướng về anh, nhìn anh chằm chằm.



Lục Chinh ngang nhiên nhìn lại, không hề né tránh.



Đột nhiên, một tiếng giễu cợt thốt lên, “Lão Lục, không lẽ cậu không tò mò quan hệ của Đàm Hi và BW là như thế nào sao?”



Trái tim người đàn ông bỗng thắt lại, nhưng trên khuôn mặt vẫn tỉnh bơ: “Cậu muốn nói gì?”



“Việc này đã không chỉ liên quan Viêm Hề, mà còn liên quan Đàm Hi...”



“Ha...”



“Có những thứ, tôi không hỏi, không có nghĩa là không tồn tại, không phải do cậu dối lòng dối người là được!” Thời Cảnh cũng xem như nói toẹt ra, coi như không thấy nét mặt từ từ trở nên sắc lạnh của Lục Chinh, cứ thế nói thẳng...



“Một sinh viên đại học như Đàm Hi, lại học chuyên ngành Mỹ thuật, bình thường cơ hội để sử dụng những tính năng của máy tính cũng chỉ có lên mạng, nghe nhạc, xem phim; căn bản là không có cơ hội tiếp xúc với kỹ thuật cracker cao cấp, nhưng cô ấy lại biết, như vậy có hợp lý không chứ?”




Động tác nhanh nhẹn, vô cùng chăm chú, dường như chỉ có như vậy mới bình tĩnh được, không còn suy nghĩ bậy bạ nữa.



8 giờ 30 phút, món thứ nhất xong.



8 giờ 40 phút, món thứ hai đưa lên bàn, cơm cũng nấu xong.



9 giờ, bốn món và một canh đã bày ra đầy đủ, bát đũa cũng đặt vào chỗ, chỉ còn đợi người về nhà.



Đàm Hi cởi tạp dề ra, tiện tay vắt trên lưng ghế.



Lấy điện thoại trên bàn phòng khách qua, mở wechat, chụp một tấm đồ ăn trên bàn.



Gửi đi.



Đợi 5 phút sau, đầu bên kia không đáp lại.



Đàm Hi nhíu mày, gõ chữ: Đại Điểm Điểm, đợi anh về ăn cơm trái tim]



Lại 5 phút trôi qua, không có bất kỳ động tĩnh gì.



Đàm Hi tìm số điện thoại, nhấn nút gọi màu xanh, trực tiếp gọi đi...



“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không nằm trong vùng phủ sóng...”



Trong lòng thắt chặt lại.



Lặng đi vài giây, Đàm Hi lại gọi cho Thời Cảnh.



Dường như có cảm giác được có gì đó xảy ra.



Có lẽ, có một vài chuyện thực sự không thể tránh khỏi, dù cho có hoàn mỹ, có tỉ mỉ, không chê vào đâu được đi chăng nữa.



Số mệnh trước giờ đều phải theo quỹ đạo đã định.



Chứng cứ dễ xóa nhòa, nhưng sự ngăn cách thì khó lòng mà bù đắp được.