Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 991 : Một cái liếc mắt dài như vạn năm

Ngày đăng: 21:54 28/04/20


Bốn mắt nhìn nhau, một cái liếc mắt dài như vạn năm. Người đàn ông mặc một bộ đồ Tây màu đen, sườn mặt lạnh lùng chẳng khác gì trước đây. Dường như thời gian cực kỳ ưu ái cho anh, năm năm qua đi mà dáng vẻ vẫn giống hệt như người trong trí nhớ luôn trân quý. Chỉ là, khí chất lạnh hơn, ánh mắt càng thêm sắc bén hơn. Trước khi tới đây, tuy rằng Đàm Hi đã cố gắng bình tĩnh nhưng vẫn không thể nào khiến cho trái tim đang đập nhanh bình phục lại. Vậy mà giờ chính thức gặp nhau rồi, cô lại bình tĩnh vô cùng. Cô mỉm cười, tiến lên hai bước, một câu “Đã lâu không gặp” chuẩn bị được nói ra miệng, nhưng người đàn ông đã lạnh lùng rời ánh mắt đi. Dường như, cô chỉ là một... người xa lạ. Một chậu nước lạnh xối thẳng vào đầu, bao nhiêu nhiệt tình ngập tràn lập tức tắt ngúm. Tay chân Đàm Hi trở nên lạnh lẽo, ánh mắt tan rã, đến khi... “Đàm Tổng, mời ngồi!” Hàn Quốc Đống đứng lên, tự mình chào đón. Đàm Hi đờ đẫn ngồi vào chỗ đã được sắp xếp cho mình, mặt không có cảm xúc gì. Khí thế quanh người Lục Chinh càng thêm lạnh lẽo khiến cho răng của đồng chí Trần Khải ngồi ở bên cạnh cứ va vào nhau lộp cộp, lòng bàn tay lại không ngừng đổ mồ hôi, rõ ràng đã bị nội thương mà vẫn cứ phải cố tỏ ra không có việc gì, nghĩ cũng biết là khó chịu tới mức nào. Rốt cuộc hai vợ chồng nhà này định chơi trò gì đây? Vất vả lắm mới gặp lại nhau... Giả bộ! Ra sức mà giả bộ đi! Không nhận ra được sự biến hóa của không khí trong phòng, trong lòng Hàn Quốc Đống lúc này chỉ toàn là sự góp vốn của CK và việc hợp tác với Lục Thị, đi thẳng vào chủ đề chính... “Lần gặp mặt này chủ yếu là vì việc CK góp vốn với Dụ Long để có thể tiến hành khai phá khu Sơn Thủy Danh Đô một cách tốt nhất...” Là người Hồng Kông, tiếng phổ thông của Hàn Quốc Đống cũng không tính là kém nhưng Đàm Hi lại chẳng nghe lọt tai chữ nào, bên tai toàn là những âm thanh vù vù hỗn loạn, ồn ào đến mức làm cô thấy phiền lòng. Ánh mắt ngơ ngẩn nhìn người đàn ông ngồi ngay ngắn ở phía đối diện nhưng chỉ có thể thấy sườn mặt lạnh nhạt, cao ngạo không thể chạm tới được của anh. “... Đại khái chính là như thế, hai vị có vấn đề gì cần bổ sung không?” Hàn Quốc Đông nói xong liền đưa ánh mắt dò hỏi về phía Lục Chinh và Đàm Hi nhưng lại chẳng nhận được câu trả lời nào. Người đàn ông đang sầm mặt, toát ra vẻ người sống đừng có tới gần. Ánh mắt người phụ nữ lại vững vàng, khí chất nghiêm nghị. Hàn Quốc Động từ từ nhận ra, sợ nhất không khí đột nhiên an tĩnh thế này. Sau một lúc lâu... “Với tài lực hiện tại của Lục Thị thì cũng không cần tới sự góp vốn của bên thứ ba.” Ngụ ý, cũng không có ý định hợp tác với CK. Trong lòng Hàn Quốc Đống lộp bộp, mắt lộ vẻ nghi hoặc. Vài năm trở lại đây, cho dù là dự án bất động sản nhỏ thì cũng biết cho vay vốn để quay vòng, doanh nghiệp nhỏ cũng biết vay nợ để kinh doanh, tài lực của Lục Thị với việc tiếp nhận góp vốn của CK hoàn toàn chẳng có gì mâu thuẫn cả. Tại sao Lục Chinh lại từ chối chứ? Hiển nhiên, Hàn Quốc Đống có thể nghĩ ra thì tại sao Đàm Hi lại không nhìn thấy chứ? Lập tức nở nụ cười thấu hiểu, mày kiếm khẽ nhướng lên, “Ý Lục Tổng là không cần góp vốn hay là không cần CK góp vốn?” Tầm mắt người đàn ông chuyển sang gương mặt cô, lạnh nhạt đến mức gần như không có tí cảm xúc nào, “Cả hai.” Ánh mắt Đàm Hi tối sầm, “Cũng không trách Lục Tổng chướng mắt với CK. Dù sao CK so với Lục Thị thì quả thực là thua chị kém em. Một khi đã vậy, tôi cũng không gượng ép.” Nói xong liền đứng lên, “Hàn Tổng, tôi cũng chỉ có thể giúp đến đây thôi, có cơ hội sẽ hợp tác sau.” Nói xong, làm bộ rời đi. “Đứng lại.” Người đàn ông nặng nề lên tiếng, âm thanh như chứa cả vụn bằng, “Cũng không phải không có đường sống thương lượng.” Đàm Hi cười khẽ, xoay người lại, “Thương lượng: Đường sống? Ha... Lần đầu tiên tôi nghe nói đến việc đưa tiền đến còn phải cúi mình xin người ta nhận lấy đấy? Lục Tổng cũng quá... tự cho là đúng đi.” “Tự cho là đúng ư?” Anh lặp lại, không một chút cảm xúc nào. Đàm Hi gật đầu, “Có vấn đề gì ư?” Anh đột nhiên đứng bật dậy, sải bước đi tới trước mặt cô, cao hơn cô một cái đầu, nhìn xuống từ trên cao với ánh mắt bễ nghễ, lạnh lùng, “Tôi có phải người tự cho mình là đúng hay không, chẳng lẽ cô còn không rõ hay sao?” Trái tim Đàm Hi co chặt, dường như bị một bàn tay lớn siết lấy, đau nhói dữ dội! Nhưng vẻ mặt cô vẫn cứ bình thản như cũ: “Lời này ý gì? Tôi và Lục Tổng... biết nhau ư?” Cổ họng người đàn ông nghẹn lại, sắc mặt lập tức đen thui. “Chuyện này dừng ở đây, CK rời khỏi, xin hai vị cứ tự nhiên.” Nói xong, cổ xoay người rời đi. Lục Chinh nhìn bóng dáng cô dần đi xa, cuối cùng biến mất ở chỗ rẽ. Ha... Nụ cười trào phúng hiện lên khóe môi. Đàm Hi, nhiều năm thế rồi mà em vẫn cứ tiêu sái như trước đây, đi mà không hề do dự một chút nào... Trần Khải nhìn Boss mình đứng ngẩn ngơ tại chỗ hai tay siết chặt thì không nhịn được thầm than: Sao phải thế chứ? Làm tổn thương người ấy khác nào tự hành hạ bản thân mình. Tình yêu ấy mà, khiến người ta phải kiêu ngạo, cũng khiến người ta trở nên ngốc nghếch, dù có linh hồn có mạnh mẽ như thế nào thì cũng dần trở nên mềm mại và bao dung. Quả nhiên... Lục Chinh cũng lập tức rời đi, đuổi theo. Hàn Quốc Đống đực mặt ra, “Ờ... Tình huống này là sao?” Trần Khải xòe tay, nhún vai, “Ai mà biết được?” “Người cũng đi rồi thì chuyện hợp tác thế nào đây?” Giọng điệu không vui. “Rất đơn giản, không nói nữa thôi.” “Ý cậu là sao?” Mắt già híp lại, ánh sáng quỷ quyệt lướt qua. “Còn không rõ à?” Trần Khải cười mà như không cười, “Căn bản Lục Thị chẳng bận tâm tới việc góp vốn của CK.” Người mà anh để ý, vĩnh viễn chỉ có người kia mà thôi! “Hàn Tổng, nói thế này nhé. Lúc ngài tranh thủ tới góp vốn thì Lục Thị cũng do dự có nên cùng Dụ Long hợp tác khai phá Sơn Thủy Danh Đô hay không. Nhưng bây giờ, ngài không có vốn để góp thì đến từ cách gặp Lục Tổng cũng chẳng có, sao có thể nói tới hai chữ “hợp tác được, đúng không?” “Các người... khinh người quá đáng!” “Thương trường như chiến trường mà, tôi tưởng ngài đã phải sớm quen rồi chứ.” Hàn Quốc Đống: “...” Trước giờ toàn là ông ta bắt người ta đi theo kịch bản của mình, làm gì có chuyện ông ta phải theo người khác chú? Ấm ức đến mức nội thương luôn. “Nếu Lục Chinh đã không có ý muốn hợp tác thì còn tới Hồng Kông này làm gì?” “À, tới tìm vợ thôi.”