Nàng Dâu Thời Hiện Đại

Chương 12 :

Ngày đăng: 11:11 18/04/20


Ba đập bàn:



- - Tú, có đúng không?



Nó run run, môi giật giật, ấp úng:



- - Không phải đâu ba. Con bị oan..



Tuấn:



- - Mày đừng có chối, chuyện sờ sờ ra trước mắt vậy rồi, mày tin tao báo công an cho họ điều tra không hả? Mẹ mày, sao tao lại có đứa em khốn khốn nạn như mày chứ.



Mẹ chồng liền bênh Tú:



- - chỉ là một tờ giấy thì chứng minh được gì, con vợ mày cũng đâu phải dạng vừa, biết đâu nó tự làm rồi đổ thừa cho con nhỏ thì sao.



- - Mẹ nói vậy là sao, chẳng lẽ con tự mình làm hại con mình hả mẹ, mẹ nói chuyện lý lẽ chút đi. Còn Tú, hôm mày đưa thuốc có cả anh tuấn ở đấy, mày oan chỗ nào? Mày ghét tao, tao biết, nhưng đứa bé là cháu ruột mày, nó có tội tình gì hả Tú, lương tâm mày bị chó tha rồi hả?



Tú bà đáp lại:



- - Con ai thì có trời mới biết, đứa bé giờ không còn mày muốn nói sao chả được?



Trần đời tôi chưa thấy con nào ngang ngược mà mất dạy như con Tú bà này, nó mà mở miệng thì tôi chỉ muốn lấy dép mà vả vô cái mõm nó vài cái cho bớt khẩu nghiệp. Người gì mà xấu nết hết phần thiên hạ.



- - Mày nói cho đàng hoàng nghe.



- - Ba mẹ đừng tin nó, nó nói nó đi công tác thật ra là đi hú hí với trai đó, không chừng cái thai là con thằng khác, nó sợ bị phát hiện rồi làm cho sảy thai để vu oan giá họa cho con, bà mẹ xem đây nè… Con có nói sai không?



Từ đâu nó quăng sấp hình lên bàn, tôi và Vinh đi dạo dạo mát, lúc cậu ta say rồi nói thương tôi được chụp lại hết, mẹ nó, góc chụp thật là có tâm, toàn là những góc nghiêng, nhìn ra tôi với Vinh vô cùng tình tứ, như hôn nhau.. Nhiều lắm, toàn bộ quá trình đi về được chụp lại đầy đủ, khoảng hai ba chục tấm cỡ a5 được truyền tay mọi người..



Nhưng cây ngay thì sợ gì chứ, tôi cầm mớ hình lên rồi cười nhạt:



- - Dựa vào mấy cái này mà mày nói tao lăng loàn à, hừ, đùa à Tú? Khi nào mày bắt gặp tao trái trên gái dưới thì hả nói chuyện nhá, vớ vẩn....



Nguyên sấp hình được tôi ném thẳng vào mặt nó, cho chừa cái tội rảnh rỗi đi rình mò người khác.



Nó ú ớ:



- - Mày.. mày..



- - Tao sao, tao nhịn mày hơi bị lâu rồi nhé, hôm nay mày không nói hết sự thật thì xác định bốc lịch đi con, dựa vào lọ thuốc và giấy xét nghiệm là vật chứng là đủ kiện mày rồi đó.



Nét mặt nó lo sợ, đôi mắt lảo đảo rồi giựt áo mẹ chồng, ý bảo bà nói giúp. Nhưng tôi không để bà mở miệng, lien2cầm điện thoại lên nói tiếp:



- - Giờ mày không nói đúng không, tao báo công an…



Tôi vờ bấm bấm, nó liền chồm người sang giựt cái điện thoại tôi đang cầm, rối rít:



- -Không được gọi..



Tôi nhếch mép:



- - Vậy thì mày nói đi.



Ba chồng tôi hình như tức giận lắm, ông chọi chén trà xuống chân con Tú, hét lớn:



- - Còn không chịu nói hả?



Mẹ chồng tôi tuy vậy nhưng vẫn sợ cái uy của ba lắm:



- - Từ từ rồi nó nói mà, Tú, nói nhanh lên..



Tú bà cúi gằm mặt, lí nhí:



- - Con nghĩ đứa bé không phải con anh Tuấn nên mới mua thuốc cho nó uống.



Ba chồng đập tay thật mạnh, làm tôi hú hồn:



- - Nó nào, gọi cho đàng hoàng vào, đúng là con hư tại mẹ mà, bà đó, chiều cho lắm vào, giờ thì nhục nhã chưa, có nước mà về dưới quỳ lạy anh chị sui mong họ tha lỗi..



Mẹ chồng trề mõ một cái, bà thì khinh nhà tôi mà.



Tôi hỏi nó:



- - Mày nói rõ xem, sao mày có thể làm thuốc giả, ai đã giúp mày một tay, rõ ràng vỏ thuốc vẫn là thuốc bổ, còn thành phần thì hoàn toàn khác, tao không tin một mình mày mà làm được.



- - Cái đấy tao.. à em không biết, em mua trên mạng với giá một triệu hai.



- - Mày Mua của ai?



- - Đã nói là mua trên mạng, làm sao em biết họ là ai chứ?



- - Mày mở tin nhắn ra xem lại đi.



- - Facebook em bị hack rồi, vừa lập nick mới, đây này.. Xem đi em có nói dối không?



Mẹ nó chứ...



Ba chồng tôi giận đến mặt nổi gân, ông chửi lớn lắm:



- - Tao không ngờ mày lại làm cái việc tày đình này đó Tú, chuyện chưa có gì mà mày dám hại chết một sinh mệnh, hôm nay không dạy dỗ mày không được mà..



Lần đầu tôi nghe ông xưng mày tao, lần đầu tôi thấy ông mất bình tĩnh đến vậy. Ông hùng hổ chụp lấy cây chổi lông gà, quát lớn:




Thật ra tôi định kệ nó rồi nhưng dầu gì nó cũng là em Tuấn, bỏ cũng bỏ không được.



Mắt nó sưng húp, mũi ửng đỏ, chắc nó đã khóc nhiều lắm, hèn gì từ chiều giờ nó không ra khỏi phòng thì ra là trốn vào đây để khóc.



- - có chuyện gì sao, nói chị nghe?



Nó lấy chăn trùm lại:



- - Không có gì đâu em nghẹt mũi nên không ăn nổi, chừng nào đói em tự ăn sau.



Tôi kéo cái chăn ra, đáng lẽ tôi vẫn ghét nó lắm, vẫn hận nó hại chết con tôi, nhưng suy cho cùng hận mãi cũng không thay đổi được sự việc, chỉ làm tâm tư thêm nặng nhọc mà thôi:



- - Không có gì mà mắt sưng thế kia à, nói xem thế nào, có thai rồi à?



- - Sao.. sao. chị… biết..



Tôi nhếch mép, chỉ được cái miệng oang oang chứ Tú bà vẫn còn ngu lắm.



- - Nói chị nghe xem rốt cuộc là sao, ba mẹ biết chưa?



Nó lắc đầu:



- - chưa ba biết chắc ba giết chết, bữa ba mới nói với em ba không chịu anh hùng, cả anh Tuấn cũng không chịu nữa.



- - Sao ba lại không đồng ý?



- - Em cũng không biết tự dưng cái ba cấm em không được qua lại với anh Hùng ba bảo ảnh không đáng tin cậy huhh…



- - Mà giờ cậu Hùng nói sao, em đi siêu âm chưa?



- - rồi, đây nè..



Nó giở nệm lên rút ra tờ siêu âm, tôi đọc thì mới vừa hôm nay thai năm tuần rồi.



Nó nói tiếp:



- - Mà giờ anh Hùng muốn em bỏ đứa bé, ảnh bảo chưa thích hợp. Huhu.. Ảnh kêu ngày mai em đi phá, ảnh đưa tiền, mà em sợ lắm chị Hiền ơi.. Em phải làm sao đây..



Nó nhào ôm lấy tôi, khóc, nó khóc nhiều, lần đầu tiên tôi thấy nó đáng thương đến như vậy.



- - thôi. Nín đi, nghe chị nói này, giờ em nói với mẹ rồi bảo mẹ lựa lời nói với ba, chứ bỏ tội lỗi lắm, có khi còn để lại di chứng nữa. Sau này muốn có lại không được..



Nó gật đầu, thuận tình..



Cốc cốc.



- - Tú ơi ra ăn cơm, chị Hiền có trong đấy không, bảo đi gọi mà đâu mất tiêu luôn rồi?



- - Con ở trong đây với Tú, mẹ vào đi.



Bà mở cửa hằn học:



- - Làm gì đây, ngủ hả?.. Ơ.. Tú, sao thế con..



Tú bà:



- -*Mẹ đóng cửa lại đi.



- - À. Ừ.. Chuyện gì, ai làm gì con nói mẹ biết hay là chị Hiền, chị làm gì con bé đúng không?



Ngộ, chuyện gì bà cũng nghĩ tôi làm là sao.



- - Tú có bầu.



Mẹ chồng há hốc:



- - Cái gì.. Có bầu..



Tôi đưa giấy siêu âm cho bà xem, nhìn đến đâu bà bàng hoàng đến đấy:



- - Giời ơi, sao vậy Tú, ba mà biết là ông ấy đánh chết con ơi, sao dại thế, không phòng ngừa gì hết.



- - giờ làm sao mẹ ơi huhu. Mẹ giúp con đi..



- - Thế con đã nói cho cậu Hùng biết chưa?



- - Anh ấy đòi bỏ.



Nghe Hùng đòi bỏ, mẹ chồng tôi lập tức phản ứng mạnh:



- - Không được, bỏ là bỏ thế nào, ngày mai con dẫn mẹ đến nhà cậu ấy nói cho ra lẽ..



Tú bà:



- - nhưng.. Nhưng..



- - Không có nhưng nhị gì hết, mẹ sẽ lấy lại công bằng cho con.. Nhất định phải để cậu ta cưới hỏi con đàng hoàng.. Giờ vào rửa mặt mũi đi rồi ra ăn cơm, để đợi lâu quá, ba con mắng.



Mà cũng xui cho Tú bà, nó nghén hơn cả tôi nữa vừa đặt mông xuống là đã bỏ chạy đi nôn oẹ.. Mọi người ngạc nhiên, mẹ chồng cười suề:



- - Chắc nó bị bao tử, khổ, lo học hành ăn uống chẳng đúng giờ giấc nên bị đấy, thôi mọi người ăn đi, để tôi vào xem nó thế nào.