Nàng Dâu Thời Hiện Đại
Chương 15 :
Ngày đăng: 11:11 18/04/20
Về đến khách sạn thì hai môi đã tím ngắt, người run bần bật, người ta bảo trong tháng phải thật kiêng cữ nhưng đầu óc tôi có ngày nào thanh thản, baol lo toan suy đoán cứ hiện hữu trong đầu, nhiều lúc thật mệt..
Cốc cốc..
- - Ai đấy?
Tôi hỏi, có tiếng nữ đáp lại:
- - Em là nhân viên của khách sạn vào để dọn dẹp, thay gà nệm, phiền chị mở cửa một chút ạ!
Tôi uể oải đi ra, nhưng..
- - Hết hồn chưa?
Thấy mặt Tuấn tôi vội vàng đóng cửa nhưng tay anh vẫn là nhanh hơn tôi một bước,lách người vào trong rồi chốt luôn cánh cửa.
- - Vợ giận anh à?
- - vào đây làm gì.. Biến đi mà vào bệnh viện ấy..
Tuấn sà vào ôm tôi, hít hà:
- - Mới hai ngày mà nhớ vợ không chịu nổi..sao người em lạnh thế này hả Hiền?
Tôi vùng vẫy:
- - buông ra coi, ai nói anh biết mà đến tìm hả?
- - Cần gì ai nói, vợ mình mà còn không biết ở đâu thì ra gì nữa.
- - Thôi đi, buông ra…
Tuấn lì lợm không buông vật tôi xuống giường:
- - Ra ngoài mà không chịu mặc áo ấm, người lạnh ngắt rồi, để anh truyền hơi ấm cho..
Tôi cáu:
- - Đã bảo buông ra.. Ưmm..
Tuấn ngang ngược ngậm lấy cánh môi tím tái của tôi mà hôn lấy hôn để, nhanh chóng áp đảo nằm trên người tôi.. Tôi vì giận dỗi nên ra sức cự tuyệt, đẩy Tuấn ra, nghĩ đến anh gần gũi người con gái khác là tôi không chịu được.
- - Sao thế, cho anh ôm tý đi?
- - Tránh ra..
Tôi đạp Tuấn, anh cười:
- - khiếp, dữ thế,nghe anh nói nè, chuyện không như em nghĩ đâu?
- - Không biết, chỉ biết anh tình chàng ý thiếp với ai.
Tuấn cười hề hề:
- - Vợ ghen mà nhìn cũng đáng yêu nữa.
Tôi bực bội:
- - Không giỡn. Nói đi, sao anh biết em ở đây?
Tuấn ngồi sát lại:
- - Sao không, em ở đâu mà anh không biết.. Sao, mấy hôm nay thoải mái không?
Tôi chau mày không hiểu ý Tuấn, anh giải thích:
- - Em đừng hiểu lầm, hôm đó để em đi chỉ là vở kịch của anh thôi, anh thấy lúc đó bằng chứng thì ở phòng mình, nói làm sao mà được, nên anh phải diễn một chút để xem ai là người hại em, hai hôm nay anh vào viện thì phát hiện cô ta thuê người theo dõi em, còn mua chuộc bác sĩ để thay đổi kết quả xét nghiệm nữa, nhưng không lo, anh cân hết..
Tôi trố mắt, từ khi nào Tuấn của tôi trở nên thông minh thế này..
Hai mẹ con ôm chầm lấy nhau mà khóc, tôi cũng không kìm được giọt lệ chảy xuống cánh môi mềm, ừ thì tôi cũng từng hận từng ghét nó, nhưng bây giờ coi như nó cũng đã trả giá cho hành động của mình rồi, thôi cái gì buông được thì buông vậy, như vậy lòng mới nhẹ nhõm.
Mấy hôm con Tú ở viện Hùng không vào một lần nào, nó dường như cũng chấp nhận sự thật Hùng không yêu nó như nó từng nghĩ, chỉ là nó hay khóc, khóc đến sưng vù đôi mắt.
Cho đến hôm nay bác sĩ cho nó về nhà thì mẹ chồng nó đến. Và cả Hùng nữa..
- - Các người còn đến làm gì, các người về hết đi! Tôi sẽ kiện các người.
Mẹ chồng tôi đuổi. Nhưng mẹ Hùng nói:
- - Tôi đến là có nhã ý thăm Tú cũng như xin lỗi về chuyện của thằng Hùng.. Mấy hôm nay tôi có việc đột xuất nên phải ra nước ngoài, vừa bay về là tôi đến đây ngay..
Tuấn xua tay:
- -khỏi thăm nom gì hết, còn mày (chỉ Hùng) chuẩn bị hầu toà đi..
Hùng nhếch mép, hai tay đút túi quần, tự tiện ngồi xuống ghế:
- - Tao đợi..
Mẹ Hùng:
- - Tú, con có muốn về nhà với mẹ không?
Tú cúi đầu.
Hùng lúc này hí hoáy bấm điện thoại, ngước lên nói:
- - Câm à, mẹ hỏi sao không trả lời?
Tú lí nhí:
- - Con về nhà con..
Mẹ Hùng mở túi xách lấy ra xấp tiền đặt lên bàn, tôi đoán chừng vài chục triệu vì toàn là tờ năm trăm mới cứng, thẳng thớm.
- - chút ít gửi chị chăm sóc cho Tú, cũng như bù đắp sự mất mát vừa rồi.
Mẹ chồng tôi từ chối:
- - Tôi không nhận bất cứ thứ gì của các người nữa hết.. Việc các người làm sẽ bị quả báo, nhất mà mày đó (chỉ Hùng) rồi mày sẽ bị quả báo sẽ không có con cái..
Hùng tức giận:
- - Bà thôi đi, bà biết gì mà nói, mẹ tôi có ý tốt, không nhận thì thôi, bà tưởng con bà tốt đẹp lắm hả, cái thứ mà ai cũng lên giường được thì đáng làm vợ tôi sao,hừ.. Mơ đi.. mẹ, mình về..
Tú:
- - Anh nói gì em không hiểu?
- - Cô đừng giả ngơ, cô bảo cô chưa từng ngủ với ai ngoài tôi, hừ, xảo trá.. Tôi có tất cả hình ảnh cô đi vá trinh đấy nhé, cả những bức ảnh cô ăn nằm với thằng bồ cũ của cô nữa, nhiêu đó đủ thấy nhân cách cô rẻ mạt đến đâu rồi..
Tôi khá bức xúc với tên Hùng này, thời buổi này mà còn quan trọng chuyện đó vậy sao? Thoạt nhìn tưởng hắn thoáng lắm, ai dè tư tưởng lại cổ hủ thế này:
- - Nè đủ rồi đó, thế nào là rẻ mạt, cậu sống ở thời đại nào mà còn quan trọng vấn đề đó hả? Ra dáng người mà phát biểu như con vật?
Hùng chậc lưỡi:
- - Ái chà, đanh đá gớm, nhưng tôi thích nè..
Tuấn:
- - Thích thích cái con mẹ mày ấy, biến…
Mẹ Hùng chau mày khi thấy hành động của Tuấn:
- - Gia đình sỗ sàng thế này bảo sao con cái không hư. Đi về..
Hùng đi còn ngoảnh lại đá mắt với tôi một cái, thật kinh tởm hạng người như hắn.