Nàng Dâu Thời Hiện Đại
Chương 8 :
Ngày đăng: 11:11 18/04/20
Tôi ngơ ngác, thật sự là không hiểu một chút gì!
Chẳng phải anh cũng rất mong chờ đứa con này sao? Vậy sao anh lại làm vậy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Ngồi trong phòng một lúc thì dì Thu (giúp việc) lên gọi tôi xuống ăn. Mặc dù còn buồn bực chuyện của Tuấn nhưng vì con, tôi phải ăn mới được.
Bữa ăn, không thấy Tuấn ba chồng tôi hỏi:
- - Thằng Tuấn đâu, sao không xuống ăn?
Tú bà nhanh miệng trả lời:
_ ANHh mới chạy xe đi đâu rồi ba.
Mẹ chồng:
_ Giờ này nó còn đi đâu vậy Hiền.
Tôi cũng nói sự tình cho ba mẹ biết, nhưng trái với suy nghĩ của tôi, cả ba mẹ và con Tú đều sửng sốt đến kinh ngạc, chén cơm trên tay mẹ chồng tôi rơi xuống, cơm canh đổ tùm lum, miệng bà giật giật:
- Cái gì, chị.. chị có thai..
Tôi gật đầu:
- - lúc nãy con thử đã lên hai vạch đậm, chắc hơn một tháng rồi đó mẹ..
Ba chồng tôi cũng đặt chén cơm xuống, hỏi lại:
_ con chắc không Hiền?
_ Nếu bút không hư thì con chắc chắn ạ.
Con Tú bà đột nhiên cười lớn, cười ngặt nghẽo:
_ Ha ha, ba mẹ nghe chưa, chị ta có thai cơ đấy.. Buồn cười quá chị Hiền ạ? Ôi đau bụng quá.. Ha ha..
Tôi chau mày, hỏi nó:
_ Ý em là sao, chị có chồng thì có thai là chuyện bình thường có gì mà đáng cười hở Tú..
Nó ôm bụng, rồi mới nói:
_ Ừ chị có thai là chuyện bình thường, nhưng quan trọng là có với ai thôi? Haha..
_ Em nói thế là ý gì, chị không chấp nhận em xúc phạm chị như vậy đâu đấy..
Mẹ chồng đập tay xuống bàn:
_ Chị thôi đi đến giờ mà chị còn định để thằng Tuấn đổ vỏ à, đúng là thứ không biết xấu hổ, cút, cút khỏi nhà tôi ngay.
Trong lúc tôi còn ngơ ngác thì ba chồng tôi đẩy ghế đứng dậy đi về phòng, gương mặt ông buồn bã đến lạ.
Chuyện này là sao?
_ Mẹ, mẹ nói vậy là sao?
Tôi bước vào, Chào hỏi, mẹ chồng khinh khỉnh:..
- KHÔNG DÁM… Chị ngồi xuống đó đi, tôi gọi ba mẹ chị lên để đón chị về nhà tôi không có phần phúc nghênh đón chị nữa.
Tuấn:
- - kìa mẹ..
- -Mẹ cha gì.. Mẹ đã nói hết mọi chuyện cho gia đình nó biết, con cũng coi nhanh chóng làm thủ tục li hôn đi, mẹ sẽ cưới vợ khác cho con, vừa giàu, vừa biết điều, chứ hạng bạ đâu lấy đó..
Mẹ tôi nói lớn, mà vốn dĩ bình thường bà cũng hay to tiếng như vậy, kiểu như nói cho đã rồi thôi, bà rất tốt bụng.
- - Đủ rồi đó chị xui, chuyện đâu còn có đó, chị đừng có mở miệng ra là xỉa xói con Hiền nghe, tôi không nhịn chị nữa đâu. Hiền, lên lấy đồ đi với về mẹ. Ba mẹ dư sức nuôi con với tám đứa cháu nữa.
Tuấn nói với mẹ tôi:
- - Mẹ, xin mẹ bình tĩnh vợ chồng con định đi kiểm tra lại lần nữa.
Mẹ tôi giận lắm, mặt phừng phừng, ngày đầu mẹ đã không chịu cho tôi lấy Tuấn vì mẹ nói về đây tôi sẽ khó sống với mẹ chồng, nhưng tuổi trẻ mà, yêu thì biết yêu với tình yêu khao khát cháy bỏng, nên bỏ bên tai hết những lời khuyên can của mẹ.
- - Không khám xét gì nữa hết, từ đây cháu là cháu một mình nhà tôi, các người không có quyền gì với mẹ con nó nữa hết..
Ba tôi thở dài:
- - Hồi đó con hứa với ba mẹ sao Tuấn, con quên rồi à? Con nói cả đời này con sẽ che chở cho con Hiền, sẽ thương yêu nó mãi mãi, giờ vỡ lẽ ba mới biết con hiền về đây chắc cũng chịu nhiều ấm ức, thôi, nếu con không đủ sức bảo vệ nó thì để ba mẹ đem nó về.. Hiền, coi cái gì cần thiết thì lên phòng lấy, còn không thì bỏ hết đi, về nhà với ba, ba nuôi con cả đời.
Mẹ chồng:
- - Đi đâu thì đi, không được đem bất cứ thứ gì ngoài quần áo của nó, dì Thu đâu, theo nó lên dọn đồ, kẻo mất đấy.
Tuấn nói lớn:
- - Mẹ.. Đủ rồi đó.. Chuyện vợ chồng con để tụi con tự giải quyết được không? Mẹ thương con, mẹ Làm ơn đừng nói nữa, con lạy mẹ đó..
__Mày định giải quyết cái gì nữa, mọi việc quá rõ ràng rồi, nó ăn ở với thằng nào giờ bắt mày đổ vỏ, mày có bị ngáo không Tuấn?
Tôi giờ mới lên tiếng
- - Trường hợp nhầm lẫn không phải là hiếm, con muốn cả con và anh Tuấn đều đi xét nghiệm, trước mắt cứ để anh Tuấn lên từ dũ khám lại một lần nữa, giờ công nghệ tiên tiến, sẽ nhanh có kết quả, còn nếu mẹ không tin con cũng được, đợi thai 7 tuần con sẽ xét nghiệm adn, trắng đen sẽ rõ.
Mẹ tôi không chịu:
- - không cần, họ không tin thì thôi, không cần phải xét nghiệm gì hết, sau này đừng mong nhận cháu.
Tôi nhìn mẹ:...
- - cái quan trọng là con muốn lấy lại danh dự cho mình.
Mẹ tôi biết tính tôi ngang ngạnh, đã quyết rồi thì không đổi ý, bà bất lực:
- - tuỳ con, nhưng hãy nhớ, nhà chúng ta lúc nào cũng rộng mở đón con về..
Vòng vo một hồi thì ba mẹ tôi cũng ra về, họ đòi ở lại để xem kết quả nhưng tôi không chịu, tôi tự sắp xếp được cuộc đời của mình, lớn rồi, chưa làm gì báo hiếu, chỉ làm ba mẹ buồn lo..