Nắng Gắt

Chương 12 :

Ngày đăng: 14:33 19/04/20


Gió đêm thổi làn váy của tôi khẽ bay. Một lúc lâu tôi mới nghe được giọng của chính mình: “Sao cậu còn ở đây?”



Lúc đưa A Phân đi, mấy người trong phòng Trang Tự cũng tới. tôi không quá để ý hành tung của bọn họ, nhưng sao anh ấy cũng không lên xe?



Đôi mắt anh ấy thâm sâu: “Tôi đứng sau cậu, cậu không lên đương nhiên tôi không lên được.”



Lời này nghe sao giống như đang chỉ trích tôi thế. Tôi hồi tưởng lại cảnh chen chúc bi thảm lúc nãy, không khỏi xấu hổ: “Xin lỗi.”



“Cậu nên nói cảm ơn.”



Giọng nói của anh ấy nhẹ bẫng, tôi lại nghe thấy rõ ràng, hơi không hiểu một chút nhưng cũng không muốn nghĩ nhiều. Tôi hỏi: “Những người khác đâu?”



“Không biết.” anh ấy dừng một chút, sau đó trả lời rõ ràng, hiển nhiên có chút giận dỗi?



Cũng chỉ là không lên được xe buýt thôi, không tính là tội ác tày trời chứ? Tôi đang tìm cớ gì để chia tay, thì di động của anh ấy đổ chuông.



Anh ấy lấy di động ra, nhìn màn hình, do dự một lúc mới nhận.



“A lô.”



“…”



“Mình không lên xe được.”



Có lẽ đối phương hỏi anh ấy đang ở đâu, như vậy, chắc là Dung Dung rồi. Tôi còn đang suy đoán thì bất ngờ nghe thấy anh ấy nói: “Mình đang ở cùng chỗ với Nhiếp Hi Quang.”



Tim tôi nhảy dựng lên.



Cuộc nói chuyện cũng gần kết thúc, anh ấy nói môt câu “Được” rồi tắt máy.



“Điện thoại của bạn cùng phòng à?” Tôi dò hỏi, không lẽ anh ấy cứ nói thẳng tuột là đang ở cùng với tôi đấy chứ.



Anh ấy liếc mắt nói: “Của Dung Dung.”



Tôi nhất thời á khẩu không nói được gì, một lát mới hỏi: “Cậu ấy nói gì không?”



“Mọi người đã lên xe buýt hết cả rồi, bảo chúng ta bắt xe về.”



“… Vậy gọi xe thôi.”



Anh ấy gật đầu.



Tôi sờ túi tiền, chợt nhớ ra lúc nãy nhất thời nảy ra ý định đưa A Phân tới đây, đâu có chuẩn bị tiền theo. Ngay cả tiền trả vé xe buýt cũng là Tiểu Phượng đưa cho. Tôi xấu hổ nói: “Tôi không mang tiền, cậu mang không?”



Anh ấy nhìn về phía tôi, có lẽ là do trời tối, ánh mắt anh ấy đặc biệt sâu. Anh ấy im một lúc, giống như ngẫm nghĩ xem mình có mang tiền hay không, sau đó nói: “Tôi cũng không có.”



“Hả?” Tôi không khỏi há hốc mồm: “Vậy làm sao giờ?”



Anh ấy lại liếc nhìn tôi, đi trước một bước: “Đi bộ.”



Tôi vẫn còn đứng nguyên tai chỗ, anh ấy đi được một đoạn, dừng lại quay đầu nhìn tôi. Im lăng. Tôi mím môi, đi theo.



Tôi không ngờ, sau khi có rất nhiều chuyện xảy ra, chúng tôi vẫn còn có một buổi tối đi cùng nhau trên con đường vắng vẻ như thế.
“Xin chào, cho hỏi đây có phải nhà Khương tiên sinh không? Tôi là Trang Tự.” Nam sinh ấy lịch sự hỏi.





Sau đó tôi hơi giật mình nhìn người con trai trước mặt: “Trang Tự?”





Anh rất bình tĩnh đáp lại tôi: “Đúng vậy.”



Tôi chợt giật mình bừng tỉnh, khoảnh khắc ấy dường như mới ở ngay trước mắt thôi…



“Còn gì nữa?” Anh ấy có vẻ sốt sắng, kiên nhẫn lên tiếng hỏi tôi.



“Hết rồi.” Tôi cúi đầu.



Lại im lăng. Lần này hết chuyện để nói thật rồi, tôi nên đi lên tầng thôi. Thế nhưng, tôi luyến tiếc… thời gian như vậy sẽ không còn nữa.



Nếu như đêm tối vĩnh viễn đừng tan biến thì tốt biết mấy.



Nếu như những vì sao vĩnh viễn đừng lặn thì tốt biết mấy.



Nếu như anh có thể vẫn đứng một chỗ ở đây với tôi thì tốt biết mấy.



Thế nhưng, không có nếu như nữa rồi, đã không còn nữa… Ngày hôm nay chính là ngày kết thúc…



Rõ ràng là giây phút ly biệt, thế nhưng tôi vẫn mặt dày không chịu nói “tạm biệt”. Anh ấy cũng không nói, chỉ im lặng đứng như tôi.



Thế nhưng, nếu có thể kéo dài thời khắc này thì được bao lâu đây? Tôi hít sâu, nhìn anh ấy.



“Tôi lên đây.”



Tôi chạy lên lầu, từ cửa sổ tầng hai nhìn anh ấy. Anh ấy đã rời khỏi tầm nhìn của tôi, bóng dáng chìm trong tán cây, tôi bỗng nhiên không kiềm chế được mà lớn tiếng gọi anh ấy.



“Trang Tự.”



Anh ấy dừng chân, quay đầu lại.



Anh ấy đã đứng quá xa rồi, tôi không thấy rõ vẻ mặt anh ấy nữa, cho nên, chắc là anh ấy cũng không thấy rõ tôi đâu.



Vì vậy tôi không hề kiêng kỵ gì để mặc giọt nước mắt rơi xuống, gắng sức vẫy tay về phía anh ấy.



Tạm biệt, Trang Tự!



Tôi còn muốn nói, tôi thích anh chính là thích, nhưng lòng tôi bỗng nhiên như tĩnh lặng xuống.



Biết anh vẫn ở một nơi nào đó là tốt rồi, Trang Tự…



Sau này, tôi sẽ không thích anh nữa, trời cao biển rộng…



Tháng ngày đại học đã hết.



Tối hôm ấy chúng tôi biệt ly, một người nghĩ đến gặp lại, một người nghĩ đến tương lai.