Nắng Gắt

Chương 24 :

Ngày đăng: 14:33 19/04/20


Không biết mọi chuyện xảy ra thế nào, nhưng tôi bỗng nhiên không còn thấy Lâm Tự Sâm đáng ghét nữa.



Chớp mắt một cái tôi đã nằm viện đến ngày thứ chín.



Buổi trưa, tôi lại được bác sĩ Phương gọi đi ăn cùng. Ngồi trong quán cà phê gần bệnh viện, bọn họ nói chuyện của họ, tôi ăn cơm của tôi.



Chỉ có điều, hôm nay bọn họ không nói chuyện công việc nữa. Bác sĩ Viên đang nói về bộ phim điện ảnh mới công chiếu gần đây.



“Trên mạng mọi người đánh giá bộ phim nay rất được đấy. Vừa may ngày kia được nghỉ, em đang định đi xem.”



Bác sĩ Tần nói: “Phim kinh dị à? Cô thân gái một mình đi xem phim kinh dị hả? Tốt nhất vẫn nên tìm một người nữa đi cùng thì hơn. Đừng để tới lúc ấy khóc lóc chạy ra khỏi rạp mà không có ai dỗ dành.”



Bác sĩ Viên bất đắc dĩ nói: “Em cũng muốn lắm chứ, nhưng mà không có ai đi cùng. Mấy cô bạn em vừa nghe thấy phim kinh dị liền không dám đi cùng em luôn.”



Bác sĩ Tần than thở: “Đáng tiếc, hôm ấy tôi vẫn phải làm việc, nếu không thì cũng sẽ nể tình hữu nghị mà đưa cô đi.” Nói xong, không ai lên tiếng nữa, không khí bỗng nhiên tẻ nhạt.



Bác sĩ Phương bật cười ha hả: “Nói đến phim kinh dị, em lại nhớ tới một chuyện đau lòng!”



Anh ta bày ra dáng vẻ vô cùng đau khổ mà nói: “Nhớ năm đó em vất vả theo đuổi một cô gái nước ngoài. Em hẹn người ta tới nhà xem phim. Mọi người có biết thế nào không? Kết quả lúc em mở đĩa phim mát mẻ kia lên lại biến thành một bộ phim ma quỷ. Cuối cùng, em ôm người ta run rẩy. Người ta đẩy em ra rồi đi mất a….”



Bác sĩ Tần cười đến sặc sụa: “Lại còn thế nữa! Cậu không biết xấu hổ mà còn kể ra. Không sợ mất mặt hả?”



“Có gì mà mất mặt đâu anh!” Bác sĩ Phương cười nói, “Đàn ông đại trượng phu, sắc lệnh trí hôn(*), tránh sao được ạ. Không thể coi là đáng xấu hổ được!”



(*) Sắc lệnh trí hôn: không thể giữ vững lí trí được trước dục vọng.



Nói xong, anh ta ra vẻ tự hỏi: “À… những lời này nghe thật quen tai. Hình như là ai đó nói rất nhiều rồi thì phải?”



Lâm Tự Sâm liếc mắt nhìn anh ta: “Là tôi nói, thì sao?”



Bác sĩ Phương cười khì.



(ây da, xem ra anh Lâm đúng là cầm thú :”>)



Bàn ăn lại yên tĩnh một hồi. Tôi cảm thấy bầu không khí thạt quỷ dị, tôi ngẩng đầu khỏi bát cơm nhìn mọi người. Tất cả đều đang ăn cơm, không có gì kỳ lạ.



Lâm Tự Sâm nhìn tôi: “Ăn xong rồi thì quay về phòng nghỉ ngơi trước đi.”



“Không sao, mọi người cứ nói chuyện đi. Lát em về cùng mọi người. Em có chuyện muốn hỏi anh.”



Lâm Tự Sâm ngừng một lúc rồi “ừm”.



Bác sĩ Phương mặt cười tươi như hoa nở, bỗng nhiên như nhớ tới chuyện gì, quay sang hỏi Lâm Tự Sâm: “Sư đệ, không phải chiều nay cậu có bận việc sao?”



“Không có!”



“Ồ!” Bác sĩ Phương kéo dài giọng, “Đúng là sư đệ nhà chúng ta. Đã động thủ, kỹ thuật lúc nào cũng vô cùng nhanh. Sư huynh này xin bái phục!”



(Cười đau ruột với cái ông này!!!)



Lâm Tự Sâm nhấp một ngụm cà phê, khóe môi khẽ nhếch lên: “Quá khen!”




(anh Lâm được thiên thời địa lợi, hay là tính toán rất hợp lý nhỉ???)



“Thật ra em tới trạm xe lửa đợi tàu cũng được rồi.”



“Nhà em ở đâu? Định vị dẫn đường vào di động cho tôi.” Anh ta ném điện thoại vào tay tôi, hoàn toàn bơ đi vấn đề tôi nói.



“…” Tôi yên lặng nhận lấy điện thoại.



“Có mật mã.”



“Đợi chút.” Anh ta nhân lúc dừng xe lấy phiếu ở trạm kiểm soát, giơ tay ra ấn mật mã trên bàn phím điện thoại. Hơi thở ấm áp vừa chạm tới lập tức lại rời đi. Tôi sửng sốt, cúi đầu mở thiết bị dẫn đường ra cài đặt.



“Xong rồi.” Tôi trả lại di động cho Lâm Tự Sâm.



Anh ta nhận lấy, nhìn thoáng qua, rồi giơ tay lấy chiếc kính mắt từ trong hộp kính đặt trên tấm chắn gió bằng thủy tinh.



Tôi cảm thấy kỳ lạ: “Anh lái xe còn đeo kính ư?”



“Sau tai nạn xe mắt tôi bị ảnh hưởng. Trời mưa ảnh hưởng tới tầm nhìn.”



Tôi vô thức nói: “Vậy vụ tai nạn đó rất nghiêm trọng!”



Câu nói vừa dứt, tôi lập tức hối hận. Hận không thể nuốt những lời này trở lại. Tôi đúng là đầu heo, sao lại động vào nỗi đau của người khác như vậy chứ. May là anh ta chỉ “ừm” một tiếng rồi thôi, thái độ không có biến đổi gì khác lạ.



Tôi quyết định cứu vãn tình thế: “Thực ra, anh lợi hại dã man ấy!”



“Ồ, lợi hại thế nào?”



“Từ sau khi anh ở công ty, hiệu suất công việc tăng rõ rệt. Anh nắm rất rõ việc sản xuất!” Tôi cường điệu, “Cho nên, anh thật sự là làm gì cũng rất lợi hại.”



Lâm Tự Sâm nhìn thẳng phía trước, khẽ mỉm cười.



“… Anh cười cái gì?” Lẽ nào tôi vỗ mông ngựa(*) cũng quá vụng vể sao?



(*) vỗ mông ngựa: nịnh nọt, dỗ dành người khác.



“Có được sự ghi nhận của… bà chủ tương lai. Chẳng lẽ tôi không nên cười?”



“… Em không phải bà chủ tương lai gì cả.”



~~~~



Từ Tô Châu tới Vô Tích cũng không tốn thời gian lắm. Lâm Tự Sâm lái xe đưa tôi về thẳng tới nhà. Tôi xuống xe, cúi người nhìn anh ta, nói: “Cảm ơn!”



Lúc đứng thẳng dậy chuẩn bị đi, tôi lại nghĩ tới hai vụ tai nạn xe của Lâm Tự Sâm, nhịn không được cúi đầu xuống lần nữa: “Anh lái xe cẩn thận.”



Anh ta ngạc nhiên nhìn tôi.



Có lẽ là do ánh đèn chiếu vào cửa kính khúc xạ lại, tôi cảm thấy ánh mắt anh ta vô cùng dịu dàng, tựa như những đám tuyết đông cứng tan rã dưới ánh nắng ấm áp.