Nắng Gắt

Chương 31 :

Ngày đăng: 14:34 19/04/20


Bữa sáng ở khách sạn năm sao thực ra cũng rất bình thường, nhưng mà món vằn thắn thì vẫn ngon đến bất ngờ, chỉ tiếc là số lượng thì quá ít khiến tôi ăn hai bát rồi mà vẫn còn muốn ăn thêm bát nữa.



Người đàn ông ngồi đối diện tôi đã ăn xong, sức lực dồi dào hoàn toàn không giống với người suýt thì thức thâu đêm. Anh ta một tay cầm tách cà phê, một tay lướt qua trên màn hình đọc tin tức, thỉnh thoảng rỗi rãi lại nhìn tôi hỏi: “Ăn nhiều thế lát nữa có ăn được cỗ cưới không?”



Ăn nhiều mới có tinh thần chứ, anh thì hiểu cái gì.



Tôi xua tay với anh ta: “Đến lúc đó anh sẽ biết sức lực của em… Á, anh không ăn bánh mì à? Em ăn hộ vậy nhé!”



Tôi thẳng tay lấy cái bánh mì lại.



Cắn một miếng, tôi phát hiện đối diện không hề có động tĩnh, liền giương mắt lên nhìn. Lâm Tự Sâm vẫn đang nhìn tôi chằm chằm, bộ dạng như không còn biết nói gì.



“Sao vậy?” Tôi mơ hồ nói, “Anh lại không ăn nữa sao, không thể để lãng phí như vậy được anh Lâm!”



“Không có gì.” Anh ta buông tách cà phê, “Tôi đang tính nuôi… À, tính phí thành phẩm, có lẽ cần tăng một chút!” (đùa, em biết thừa anh định nói gì ^^ anh đang tính nuôi heo phải không??? =))))



“Anh có thể đừng cuồng công việc như vậy được không?” Cái gì mà phí thành phẩm chứ, nghe nhức hết cả đầu. Tôi tiếp tục ăn hai ba miếng nữa thì hết cái bánh mì, nhân tiện ngồi nhận xét một chút: “Khô thế này đúng là ăn không ngon, có phải anh thích ăn sáng kiểu Tây hay không?”



“Sống theo phong cách Tây cũng khá tiện, chuyện này tôi không quá coi trọng, có thể điều chỉnh được.” (ý anh là, nếu chị không thích anh sẽ điều chỉnh đó ^^ mình “thông minh” quá!!!)



“Ồ… ừm.” Tôi gật đầu, “Điều chỉnh một chút đi, đa dạng hóa khẩu phần ăn một chút cũng tốt.”



Nói xong, tôi mới nhớ ra, người đang ngồi đối diện mình kia chính là một vị bác sĩ, tôi nói mấy lời này đúng là… múa rìu qua mắt thợ! Tôi còn đang xấu hổ thì lại nghe thấy Lâm Tự Sâm nói: “Ừ. Biết rồi.”



Anh ta vẫn nhìn tin tức trên màn hình, giống như tùy ý đáp lại tôi một tiếng vậy.



“Uống hết sữa đậu nành đi, đừng ăn nữa, ăn nhiều quá hại dạ dày.”



“À, được.”



Ngoài kia, tuyết đã ngừng rơi. Chúng tôi ngồi ở bàn kê cạnh cửa sổ, ánh ban mai ấm áp chiếu vào. Người đối diện đang đọc tin tức, còn toi vô thức cầm cốc sữa đậu nành chậm rãi uống.



Tôi uống xong sữa đậu nành, chúng tôi đi tới quầy lễ tân của khách sạn trả phòng, sau đó xuống gara lấy xe.



Nhìn chiếc xe xa lạ trước mắt, tôi kinh ngạc: “Anh đổi xe à?”



Trước đây Lâm Tự Sâm vẫn lái một chiếc BMW bình thường, nhưng mà chiếc xe trước mắt tôi lúc này… “Hình như chưa từng thấy anh đi xe này bao giờ!”



“Năm ngoái gửi về xưởng sửa chữa lại, sau khi lấy về vẫn chưa dùng đến. Nhưng mà yêu cầu của em hôm nay quá cao, tôi không thể thực hiện được cho nên đành phải xuống tay ở phương diện khác vậy.”



“Yêu cầu gì của em?”



“Quên rồi à?” Anh ta thở dài, “Phải đẹp trai hơn một chút!”



Phụt! Tôi bật cười.



Không có cách nào đẹp trai hơn một chút…



Anh Lâm à, anh rốt cuộc tự kỷ đến mức nào rồi?




Dung Dung không cam lòng tiếp tục nói: “Đáng tiếc trước đây ở tổng công ty chưa được gặp anh Lâm, tôi tới công ty đã mấy tháng, nghe nói anh Lâm được điều tới công ty con tuyến dưới.”



Không biết có phải là tôi lại gặp phải ảo giác hay không, tôi cảm thấy cô ấy nhấn mạnh vào mấy chữ “công ty con tuyến dưới”, nét mặt cô ấy cũng toát ra một vẻ hứng thú khó hiểu.



“Hóa ra là ở Tô Châu, lại còn làm cùng một công ty với Hi Quang. À, đúng rồi, Hi Quang, sao cậu lại tới Tô Châu làm việc? Tuy rằng ở Tô Châu phát triển cũng rất tốt, nhưng tốt thế nào cũng không bằng được cơ hội ở Thượng Hải.”



Rốt cuộc cô ấy muốn nói gì? Muốn nói cho mọi người biết Lâm Tự Sâm bị khai trừ khỏi Thịnh Viễn ư? Ám chỉ anh ấy không có địa vị ở Thinh Viễn ư, không đáng để nhắc tới ư?



Chuyện này thì có quan hệ gì tới cô ấy chứ!



Tôi tức giận, nhìn Diệp Dung, tận lực nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể: “Tô Châu rất tốt, công ty bên kia cũng là của nhà mình và Thịnh Viễn hùn vốn, công việc an nhàn, cơ hội ở Thượng Hải đúng là rất tốt, nhưng cái cơ hội cậu nói, mình có lẽ không cần tới!”



“Đúng rồi, nhà họ Thịnh và nhà mình vô cùng thân thiết, Dung Dung, nếu như công việc ở công ty có khó khăn gì cứ nói với mình, đừng khách khí. Tình bạn bè thời đại học khó có được, chuyện gì có thể giúp được cậu mình nhất định giúp.”



Diệp Dung sa sầm mặt.



Lâm Tự Sâm liếc nhìn tôi. Trước mặt người khác, anh ta lúc nào cũng không để lộ suy nghĩ, bởi vậy tôi cũng không biết cái liếc mắt của anh ta có ý gì. Tôi bỗng thấp thỏm, ghé bên tai anh ta thì thầm: “Thái quá hả?”



Lâm Tự Sâm cười cười.



Tôi phiền muộn: “Anh cười gì?”



Lâm Tự Sâm vẫn cười, học tôi ghé tai qua: “Tôi cười có người khoác áo hổ giấy mà diễu võ giương oai. Một tiểu lão hổ chân chính ngồi bên cạnh như tôi chỉ dám lộ móng vuốt mà vẫn phải cẩn thận sợ làm bị thương người ta.”



Đây là cái ý gì thế?



Không phải đáng cười thế chứ!



Tư Tịnh có lẽ nhìn ra cái không khí kỳ quái này, theo thói quan bắt đầu lên tiếng giảng hòa: “Dung Dung, sao cậu còn không ăn gì đi, không định giúp đi thu hồng bao sao?”



Diệp Dung qua một lúc mới đáp lại: “Mẹ lão đại thu rồi, mình ngồi nghỉ một lát.”



“Cậu cũng mệt rồi, ăn chút gì đi.” Tư Tịnh nói xong, dường như nhớ ra cái gì liền nhìn tôi: “Dưa Hấu, nghe lão đại nói cậu có quà tặng bọn mình. Đâu rồi mang tới không?”



“À, mình vốn định hôm nay mang tới, nhưng hôm qua không về Tô Châu.”



Tôi còn chưa nói xong, chiếc ghế bên cạnh đã bị ai đó giật lại, trong tầm mắt tôi xuất hiện một bộ tây trang màu đen, sau đó, cảm nhận được hơi thở… gần trong gang tấc.



Vừa rồi còn đang làm phù rể, bỗng nhiên lại ngồi bên cạnh tôi.



Tôi nhất thời đông cứng người.



Tư Tịnh vẫn đang trêu tôi: “A. Mình vừa nghe được cái gì thế? Đêm qua cậu không về Tô Châu? Không phải ở lại Thượng Hải đấy chứ? Cậu nghỉ ở đâu.”



Cô ấy phóng ánh mắt mờ ám quét từ Lâm Tự Sâm sang tôi: “Anh Lâm, ở Thượng Hải anh có nhà phải không?”



Lâm Tự Sâm nhìn cô ấy, chậm rãi đáp: “Nhà tôi rất gần khách sạn Hi Quang ở, sáng sớm tới đón cô ấy rất tiện.”