Nắng Gắt

Chương 33 :

Ngày đăng: 14:34 19/04/20


“Không cần nói với Diệp Dung, nhưng, tôi yên tâm rồi.” Anh thong thả nói, tay đút trong túi quần, “Thật buồn cười, hóa ra lời hứa hẹn lại không đáng giá đến vậy, nói thay đổi là thay đổi.”



Anh… đang nói tôi?



Hứa hẹn?



Chúng tôi đã từng hứa hẹn gì với nhau? Chẳng lẽ… là cái tuyên bố rất nực cười trước kia của tôi, “Trang Tự, mình vẫn thích cậu, cho dù hiện giờ cậu không chấp nhận, nhưng mình sẽ không bao giờ từ bỏ, chờ xem mình nhất định khiến cậu thay đổi.”



Anh không thích tôi cơ mà, anh cũng đã ở bên người khác rồi cơ mà? Vì sao còn muốn tới trước mặt tôi nhắc lại chuyện quá khứ, khiến tôi khó xử?



Lời hứa hẹn không đáng giá, cho dù là có đáng giá đi nữa thì sao chứ, thay đổi có gì mà lạ, anh thấy lạ sao?



Tôi cố gắng đè nèn chất lỏng chua xót nơi khóe mắt, nhẹ bẫng nói: “Ý chí của mình không sắt đá, có người tốt với mình, mình sẽ cảm động, cho nên sẽ… thay lòng. Thay lòng đổi dạ, có gì lạ đâu.”



Im lặng…



Một tiếng cười châm chọc vang lên: “Cậu nói đúng, đều không có ý chí sắt đá, thay lòng đổi dạ có gì ngạc nhiên? Có ai mà không thay đổi.”



“Nhiếp Hi Quang, cảm ơn, cảm ơn cậu đã giúp tôi biết lạc đường mà quay đầu lại.”



Lạc đường ở đâu? Anh lạc đường cái gì? Thật sự là… quá nực cười rồi…



Người lạc đường, lưu luyến mãi không thôi chẳng phải là tôi ư?



Mắt chua xót, tôi cố gắng mở mắt thật to, cố gắng kiềm chế, nhưng trái tim từng cơn co rút trong lồng ngực thì tôi không thể kháng cự, thật sự muốn cuộn tròn mình lại.



Bóng dáng Trang Tự biến mất ở chỗ rẽ…



Tôi dựa người vào tường, bất lực ngồi tụt xuống, gục đầu vào đầu gối.



Tôi biết bộ dạng tôi bây giờ rất gây chú ý, tôi biết nơi hành lang này sẽ có người đi tới đi lui, nhưng tôi không còn cách nào khác, không còn sức lực đâu mà giả vờ như không có chuyện gì mà bước đi bình thường được.



“Không được khóc, không được, ngốc mới khóc vì anh ấy…”



Tôi cứ tự nhủ thầm với lòng mình như thế…



Nhưng tiếc là, tôi vẫn cứ là một kẻ ngốc…



Nơi này thỉnh thoảng người qua người lại, tôi vùi đầu, khóc trong lặng lẽ…
Anh ta thở dài.



“Nhiếp Hi Quang, em định về sau sẽ trốn tránh tôi ư?”



“Không phải.” Tôi mím môi, không biết là sao nói ra một cách uyển chuyển, cuối cùng bị một cơn tê dại lướt qua đại não, tôi quyết định thẳng thắn nói. Dù sao anh cũng rất thông minh, tôi có nói khéo thế nào thì cũng như vậy cả thôi.



“Rõ ràng em không chấp nhận rồi, làm sao còn dám thản nhiên hưởng thụ sự chăm sóc của người khác chứ! Vậy chẳng phải là quá đáng sao?”



Anh nhíu mày, làm như tự hỏi: “Chuyện này tôi cũng không có kinh nghiệm, nhưng mà tôi làm vậy chẳng lẽ không giống như tiến trình theo đuổi mà bình thường người ta hay làm à? Chẳng lẽ, ý của em là, không chấp nhận tôi, và đồng thời, cũng không cho tôi cơ hội theo đuổi em ư?”



Hai chữ “theo đuổi” vừa thốt ra khỏi miệng Lâm Tự Sâm, tôi nhất thời luống cuống. Đã thế, anh lại còn tổng kết lại, làm như tôi ra điều khoản Bá Vương không bằng. (*Bá Vương: hiệu của Sở Vương Hạng thời Tần-Hán, một kẻ cực kỳ thô bạo và tàn ác)



“Nếu như, em mãi mãi không thể… Thì sao còn lãng phí thời gian của anh làm gì.”



“Nhiếp Hi Quang, em không có lòng tin với em cũng được, nhưng sao lại không có lòng tin với tôi?” Lâm Tự Sâm nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng.



“Không phải em nói tôi rất lợi hại sao?” Anh khẽ nhếch hàng lông mày, “Một cô gái như em, ngay cả câu “mãi mãi không thể chấp nhận anh” cũng không đành lòng nói ra, mềm lòng đến vậy, tôi có ngốc mới không theo đuổi được em.”



Gì thế? Anh ta đang cười nhạo tôi ư?



Tôi im lặng nhìn anh ta, vừa xấu hổ vừa buồn cười.



“Sợ đến cả xe của tôi cũng không dám ngồi nữa à…” Anh ta thở dài, “Tôi chỉ theo đuổi em, cũng đâu có bàn chuyện làm ăn với em, lại còn muốn nói chuyện tỷ suất vốn đầu tư nữa sao? Sao em lại nghĩ rằng không chấp nhận tôi là có lỗi với tôi?”



“Tôi theo đuổi em, là mang lại hạnh phúc cho em, không phải gánh nặng của em.”



Tôi ngây người nhìn Lâm Tự Sâm.



“Em nói em còn thích người khác, vậy thì sao nào?” Anh mỉm cười, nói như đinh đóng cột: “Tôi để em lựa chọn.”



Cố Mạn



Chú thích 1: Em Dưa Hấu nói: “Em còn thích người khác.” , chứ không phải nói “Em không có cảm giác với anh” hay “Em chỉ coi anh là bạn”. Anh Sâm nghe vậy liền viết xuống chẩn đoán bệnh: Tốt, tốt, giải phẫu cắt tất cả là OK!



Anh Sâm học y học, phân tích tâm lý là chuyện bắt buộc, còn anh Trang… không thể chú thích được! Chú thích sẽ lộ tình tiết mất! Khi nào ra sách mới có thể viết tới…



Thông báo: Truyện đã xuất bản tại Trung Quốc nên tác giả ngừng post trên mạng ==>> không có để dịch nữa rồi. Cố Mạn nói 2 tháng sau sẽ post tiếp, lúc đó mình sẽ dịch tiếp.