Nắng Gắt
Chương 38 :
Ngày đăng: 14:34 19/04/20
Dịch: Sahara
Tôi không biết nên nói gì cho phải. Có lẽ anh cũng vậy
Trong lòng hỗn loạn bao nhiêu suy nghĩ, anh đưa tôi về tới kí túc, dọc đường chúng tôi không nói một câu. Thậm chí lúc xuống xe, anh cũng chỉ gật đầu.
Tôi nhìn anh lái xe rời đi, mãi tới khi bóng dánh chiếc xe biến mất.
Hôm sau, tôi vác hai vành mắt thâm quầng đi làm.
Trước khi chuông báo bắt đầu giờ làm việc vang lên, tôi không tự chủ được mà nhìn về phía phòng làm việc của anh mấy lần. Đến giờ làm mà vẫn chưa thấy anh đâu.
Đúng lúc ấy giám đốc Trương gọi tôi vào phòng làm việc: “Tiểu Nhiếp, phó giám đốc Lâm có liên lạc với cô không?”
Tôi lắc đầu.
“Tôi gọi điện thì cậu ta tắt máy.” Giám đốc Trương có vẻ sốt ruộc, nhưng chỉ nhìn tôi mà không nói gì. Sau đó ông ấy hàn huyên với tôi vài câu về cha tôi, rồi khách khí tiễn tôi ra ngoài.
Đến trưa, tôi nhìn di động nhưng cuối cùng vẫn không gọi.
Buổi chiều, giám đốc Trương triệu tập cuộc họp ngắn, thông báo công việc thời gian tới sẽ do ông ấy phụ trách, phó giám đốc Lâm xin nghỉ mấy ngày đi du lịch.
Chỉ là đi du lịch…
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng không hiểu sao lại cảm thấy phiền muộn trong lòng.
Tôi gọi điện cho cha, bình thản kể lại toàn bộ sự việc cho cha. Vốn tưởng rằng sẽ không để lộ ra bất cứ tâm tư nào, nhưng không ngờ đến phút cuối lại không nhịn được châm chọc cha tôi một câu: “Cha, thế này có được coi là “mẹ nào con đấy” không?”
Mẹ của Mã Niệm Viên chê bai người chồng của bà ta nghèo khổ, bám víu lấy một người ở vị trí cao hơn. Còn Mã Niệm Viên, cô ta vừa nghe tin Lâm Tự Sâm bị tai nạn liền thờ ơ ngay cả đến thăm cũng không. Cô ta lại còn chủ động nói với cha tôi, có lẽ cũng là muốn tranh thủ một chút lòng thương cảm của cha tôi. Thật là… chẳng lẽ Lâm Tự Sâm còn phải cần tới sự chịu trách nhiệm của cô ta sao?
Lễ độ tới mức nực cười! Thật đáng hận!
Mấy ngày sau vẫn chưa thấy Lâm Tự Sâm xuất hiện. Tôi không kìm được suy nghĩ lung tung, rốt cuộc anh đi đâu? Đi môt mình hay đi với ai?
Anh có thể đi xa lắm không? Có dứt khoát quên tôi không?
Làm sao có thể là người khác? Trong lòng Lâm Tự Sâm, từ trước tới giờ chỉ là….
… Là tôi.
“…từ trước tới giờ, anh vẫn luôn là vì em mà đến.”
Rõ ràng chỉ là một câu nói trên giấy nhưng trong đầu tôi lại xuất hiện hình ảnh Lâm Tự Sâm ôn tồn đứng trước mặt tôi nói ra câu ấy, tôi dường như có thể nghe được giọng nói dịu dàng của anh.
Bỗng nhiên, một cơn kích động khiến tôi cầm lấy di động, tìm số của anh, ngón tay không chần chừ bấm nút gọi. Đầu dây bên kia cũng không cho tôi một giây do dự, đã có người nhận máy rất nhanh.
Mãi mà chúng tôi vẫn im lặng. Cuối cùng tôi đành mở lời trước: “Lâm Tự Sâm.”
Có lẽ lúc bấy giờ anh mới xác định được tôi là ai: “Hi Quang.”
“Em nhận được thư của anh rồi.”
“Ừm.”
“Bưu thiếp đẹp lắm.”
“Em thích là được rồi.”
“Anh đi nơi khác du lịch à? Bao giờ quay về?”
Bên kia ngừng một chút mới đáp: “Giờ anh đang ở ga tàu hỏa, sáng sớm mai sẽ tới Tô Châu.”
“Ừm, quay về Tô Châu có đi qua Vô Tích không? Nếu có, hay anh xuống Vô Tích đi.”
Không hiểu vì sao tôi lại nói ra những lời này. Nói xong, cả hai đều im lặng.
Một lúc sau, tôi mới nghe được giọng anh vang lên: “Hi Quang, em xác định chứ?”
“…Ừm, khoảng mấy giờ anh tới Vô Tích. Em đón anh.”