Nắng Gắt

Chương 40 : HẾT

Ngày đăng: 14:34 19/04/20


Dịch: Sahara



Tôi đưa ra một quyết định khó khăn.



Tôi phải quay về phòng tài vụ.



“Lý do?”



Phó giám đốc Lâm nhìn đơn xin điều chuyển công tác của tôi, không hề ngẩng đầu lên đã hỏi.



“Trên đó có viết đấy.”



“Không đúng chuyên ngành dẫn đến hiệu quả công việc thấp?” Anh gật đầu, vô tư cầm tờ đơn và kí vào,



“… Anh không thèm nói một câu giữ lại?”



“Trời muốn mưa, bạn gái muốn đổi công tác, anh không còn cách nào khác.” Anh cười, đưa tờ đơn đã kí cho tôi: “Vậy đi thôi, giao nhận công tác, ngày mai làm việc hiệu quả nhé.”



Tôi cầm đơn ra khỏi cửa thì nghe thấy phía sau truyền tới giọng nói: “À đúng rồi, năm nay phần thưởng cho phòng quản lý không theo đúng tiêu chuẩn nữa, dựa vào thành tích mà làm.”



Tôi bỗng có cảm giác lạ thường: “Phòng quản lý và phòng tài vụ bên nào nhiều hơn?”



“Em vừa mới rời khỏi phòng quả lý.”



“… Em hiện giờ là người phòng nào?”



“À, không được xem là người của anh nữa rồi.” Phó giám đốc Lâm thản nhiên nói.



“…”



Vì sao hẹn hò chưa được một tuần mà tôi đã có cảm giác không thuộc về mình thế này?



Ân Khiết tỏ ra hoàn toàn không hiểu nổi chuyện chuyển phòng của tôi, lúc ăn trưa suýt nữa thì gõ đầu tôi: “Cậu có não không thế hả? Ngay trước lúc sắp phát thưởng cuối năm lại đổi phòng. Này, có phải cậu chịu không nổi bị phó giám đốc quấy rầy? Mặc dù phó giám đốc đẹp trai ngời ngời như thế nhưng nếu cậu không thích thì đúng là rất phiền phức.”



“Phụt!” Tôi được một trận cười sặc sụa.



Một lúc sau, tranh thủ Ân Khiết không chú ý, tôi lấy di động ra gửi tin nhắn cho Lâm Tự Sâm: “Có người bảo tại em không chịu nổi sự quấy rầy của anh nên mới đổi phòng.”



Lâm Tự Sâm nhanh chóng nhắn lại: “Ân Khiết?”



Toi rồi! Hình như tôi vừa bán đứng bạn bè? Tôi chột dạ liếc Ân Khiết đang ăn cơm, vội vã nhắn tin: “Không phải, tin vỉa hè.”



Một lúc sau, anh đáp lại: “À!”



Hic! Thế này là ý gì?



Chẳng lẽ anh thật sự chú ý?



Tôi khổ não. Lần đầu tiên yêu đương thật sự, lắm lúc chẳng biết cái gì nên nói cái gì không nên nói.



Đến giờ làm chiều, tôi trộm nhìn anh mấy lần! Thấy không thấy không, tôi đã bảo mà, làm việc cùng chỗ với bạn trai, công việc hiệu quả rất thấp, hình như thật sự bị phân tâm rồi.


Ai bảo anh còn viết cả chuyện bị thầy giáo gọi đi xem mắt vào chứ?! >_



Tôi nhịn cười, cố gắng nghiêm túc nói: “Đương nhiên có thể xem là như thế.”



“Đó không phải là khách hàng mục tiêu, nên bản sản phẩm đây phải chủ động rút lui khỏi thị trường. Với cả, xin được nhắc nhở tới quý khách hàng, trước đây toàn bộ chức năng của sản phẩm chưa được khám phá hết, đề nghị cô Nhiếp từ từ khai phá và sử dụng triệt để.”



Ảo giác ư? Sao tôi lại cảm thấy mấy chữ “sử dụng triệt để” anh nói ra lại sực mùi… đùa giỡn nưh thế? Tôi chẳng buồn đánh trống lảng, vờ nghiêm túc hỏi anh: “Anh đừng có mà lừa bịp em, mau khai hết đoạn quá khứ đen tối của anh ra đi!”



Anh dở khóc dở cười: “Quá khứ đen tối nào chứ? Trong sáng còn không hết nữa là. Đợi chút!”



Tiếng gõ cửa bên kia truyền qua điện thoại, chắc là có người tới tìm anh. Anh cũng không vội cúp máy, vẫn vừa cầm ống nghe, vừa kí giấy tờ.”



Tiếng nói chuyện của anh với người kia vang lên, một lúc sau, tôi lại nghe thấy giọng anh: “Hồi học y ở Mỹ, anh có quen biết một giáo sư người Hoa, bỗng nhiên có một lần ông ấy mời anh đi ăn.”



Anh vừa nói dứt lời tôi liền nghĩ tới anh nói trước đây bận rộn đến mức không có thời gian yêu đương. Tôi tò mò hỏi: “Anh học y bận lắm hả?”



Lâm Tự Sâm khẽ cười: “Không bận như bây giờ.”



Á? Người ta nói người đang yêu thì chỉ số thông minh về mo, nhưng tôi lại cảm thấy mình hình như còn thông minh hơn. Lúc này, tôi thừa sức hiểu ra ý tứ của anh.



Nhưng mà tôi cố tình tỏ ra không hiểu: “À, anh bận thế thì thôi em không nói chuyện với anh nữa.”



Nói rồi, tôi vội vàng cúp máy. Tôi ngẫm nghĩ môt lúc, rồi tủm tỉm mở usb ra tìm một hồ sơ xin việc của mình, gửi cho anh. Kết quả, anh gửi lại một câu: “Xem ra cô Nhiếp không học tập chăm chỉ rồi?”



“…” Học bạ không đẹp sao?



Tôi xấu hổ quá, tức giận hỏi: “Chỉ để anh hiểu thêm một chút đặc điểm của khách hàng mục tiêu thôi!”



“Ồ, vậy cảm ơn ý tốt của em. Nhưng mà anh không cần cái này, anh hiểu khách hành mục tiêu của mình rất rõ.”



“Vậy sao? Ví dụ?”



“Ví dụ như, anh biết khách hàng mục tiêu của anh tối nay muốn đi ăn đồ ăn Đông Bắc.”



Ngài Lâm à, anh nên đi mua sổ xố thì hơn! Thật đấy!



“Lâm Tự Sâm, em phát hiện tên của anh có rất nhiều chữ “mộc”, chẳng lẽ ngũ hành của anh thiếu “mộc”?



Một lát sau tôi nhận được tin nhắn hồi âm.



“Mộc nhiều, chỉ vì thiếu ánh mặt trời.”



Tôi mỉm cười, nghĩ một chút rồi hỏi: “Nhiều mộc (cây) như thế, ánh mặt trời vừa xuất hiện thì không thể chiếu sáng đủ được..”



Hi Quang, vốn dĩ là ánh ban mai mà, nhất định là ánh sáng rất yếu.



Lần này không nhận được hồi đáp ngay, tôi đợi một lúc, tìm chuyện này chuyện nọ kiếm cớ để chạy tới phòng làm việc của họ. Qua lớp cửa kính, thấy anh đang bàn bạc công việc với khách hàng, tôi yên tâm quay lại bàn làm việc, vùi đầu vào làm việc. Chẳng hiểu sao lại vô thức cầm vào di động, mở hộp thư đến. Quả nhiên thấy tin nhắn của anh đã tới tự bao giờ.



Tôi mở ra, anh nói: “Anh chờ em mang đến bên anh một tia nắng rực rỡ.”

==HẾT QUYỂN 1==