Nàng Là Ai?

Chương 18 : Nàng làm sao thoái thác

Ngày đăng: 14:01 30/04/20


"Đông công tử, ngài xin chớ làm loạn!" - Triệu Hàm Ninh nghe nói nhíu mày quay sang.



"được!" - Uông Hữu Đại gật gật đầu, phe phẩy quạt cất bước đi vào bên trong dáng vẻ vô cùng thoải mái.



Người Triệu Hàm Ninh hẹn gặp là một người đàn ông ngoại quốc, vừa nhìn Uông Hữu Đại đã ngớ người, không nghĩ người Triệu Hàm Ninh vội vội vàng vàng đến gặp lại là một người đàn ông ngoại quốc.



Triệu Hàm Ninh vừa bước vào liền đưa tay bắt tay người đàn ông trong con mắt không thể kinh ngạc hơn được nữa của Uông Hữu Đại.  Cuộc sống đời trước nàng sử dụng tiếng anh gần như thuần thục như người bản xứ nên việc giao tiếp với người đàn ông ngoại quốc này không là gì khó khăn với nàng.



"chào ông Franse!"



"chào cô Triệu"



"xin lỗi tôi đến trễ vì giữa đường có chút chuyện ngoài ý muốn!" – vừa nói nàng vừa đưa ánh mắt nhìn Uông Hữu Đại. Người đang vô cùng ngỡ ngàng nhìn nàng, y không nghĩ nàng lại có thể nói tiếng ngoại quốc một cách thuần thục đến như vậy.



"à không sao tôi cũng vừa đến!" – Triệu Hàm Ninh biết người nước ngoài bản xứ khá ghét việc trễ giờ nên nhanh chóng giải thích tình huống cũng như thể hiện thành ý xin lỗi cực kỳ cao của mình.



"cô đã suy nghĩ về việc bán than cho chúng tôi như thế nào rồi?"



"tôi đã suy nghĩ và viết ra một bản như vậy ông xem qua!" – Triệu Hàm Ninh nói ra dấu a Hồng nhanh chóng mang 2 bản giấy mà Triệu Hàm Ninh đã chuẩn bị sẵn cho ông Franse và một bản đặt lên bàn trà ở giữa Triệu Hàm Ninh cùng Uông Hữu Đại. Vì đã hứa với Triệu Hàm Ninh cũng như vẫn chưa hết hoang mang về những gì đang thấy nên Hữu Đại chỉ liếc mắt nhìn tờ giấy, những chữ viết trên tờ giấy một lần nữa làm y giật mình phải đưa ánh mắt nhìn Triệu Hàm Ninh một lần nữa, trên tờ giấy đó viết đầy chữ ngoại quốc.



"cô đồng ý với điều kiện phí vận chuyển bên tôi chịu! Phương thức di chuyển bằng tàu thủy, bên tôi phải ứng tiền trước sao?" – ông Franse có chút kinh ngạc đọc xong bản hợp đồng ngước đầu nhìn người phụ nữ đang cải nam trang ngồi trước mặt mình. Ngay từ đầu khi tiếp xúc Triệu Hàm Ninh nói chuyện hoạt ngôn bằng tiếng mẹ đẻ của ông đã khiến ông vô cùng kinh ngạc, sau nhiều lần bàn bạc ông càng sợ người phụ nữ này, những gì cô biết và am hiểu quả thật rất nhiều.



"đúng vậy! đó là những yêu cầu của tôi! Đương nhiên có những đảm bảo có lợi cho phía ngài!" – Triệu Hàm Ninh nghe xong cười nhấm nháp tách trà chậm rãi nói. phong cách vô cùng ung dung khoan thai không hề có chút rụt rè thua dưới với người đàn ông nước ngoài.



Uông Hữu Đại tuy tiếng ngoại quốc không thông thạo nhưng do bản tính hay bay nhảy đi đây đi đó nên cũng có thể nghe hiểu được một chút những gì hai người nói. Trong lòng y vô cùng phức tạp, mặt này của Triệu Hàm Ninh chắc chắn Uông Hữu Đình đã biết, cho nên y mới đột ngột chú ý đến Triệu Hàm Ninh đến như vậy và chắc chắn cũng do nguyên nhân này nên Uông Hữu Đình mới luôn miệng nói nàng ta vô cùng kỳ lạ.
"dạ...nếu Vương gia không sợ thì..." – Triệu Hàm Ninh nghe ra được mùi thuốc súng trong lời nói của Uông hữu Đình nhưng nàng không phải người nào khác phải sợ hãi y.



"ta nghe mọi người kháo Vương phi nấu ăn rất ngon, hôm nay ta muốn được ăn thử một chút!" – Uông hữu Đình nhếch môi nói, nếu thật sự nàng muốn đùa giỡn thì Uông Hữu Đình cũng thật sự muốn biết trong con người Triệu Hàm Ninh nhỏ bé có những quỷ kế gì để phó thác đây.



"dạ...Vương gia muốn ăn món ăn do thiếp nấu sao?" - Triệu Hàm Ninh nhếch mày.



"đúng vậy! có chuyện gì không ổn sao?" – Uông Hữu Đình nhếch mày lên nhìn nàng, thấy thái độ kiên quyết của y nàng hiểu được không có cách nào trốn tránh được.



"dạ không, nhưng thiếp nấu ăn thật sự không ngon, các bà tử trong phòng bếp nhỏ nấu ngon hơn nhiều. nhưng Vương gia muốn thiếp sẵn sàng chỉ mong người đừng chê cười!" – Triệu Hàm Ninh cười, trong đầu nàng liên tưởng cảnh mình cố ý để thật nhiều muối cho y mặn chết.



"nàng đừng hy vọng cố ý bỏ nhiều muối hay đường!" – Uông Hữu Đình chậm rãi nói, ánh mắt nhìn xoáy vào người đối diện, nghe những lời nói đó Triệu Hàm Ninh có cảm giác như mình đang trần truồng và bị người ta nhìn thấy sạch sẽ vậy.



"Vương gia không nên quá đa nghi!" – nói đoạn nàng xoay người bước đi nhanh xuống phòng bếp nhỏ chuẩn bị vài món ăn chính, căn dặn các bà tử chuẩn bị thêm ít món ăn phụ thêm mà Vương gia bình thường đặc biệt thích.



"không bỏ muối đường thì ta bỏ ớt xem ngươi ăn có được không!" – Triệu Hàm Ninh lầm bầm một mình trong lúc nấu ăn.



Chuyện Vương gia ra lệnh nghỉ lại tại Kim An viện cũng như muốn ăn món ăn cho chính tay Vương phi nấu nhanh chóng lan đi trong Đông Dương vương phủ, trong Kim An viện trừ Triệu Hàm Ninh hầm hực ra thì ai nấy đều vui mừng khôn xiết, cuối cùng Vương phi cũng có thể nhận được sự sủng ái của Vương gia, nói như vậy thời gian sau này của bọn họ đôi khi có thể nhờ chủ tử mà tốt lên. Còn những nơi khác chính là tâm trạng ngỡ ngàng ganh tị xen lẫn sự bực tức ngút trời.



"không! sao lại có chuyện đó!" – Trầm trắc phi đang thiêu chiếc áo khoác ngoài cho Uông Hữu Đình nghe tin hoang mang khiến kim đâm vào ngón tay chảy máu.



"Nương nương!" – Tú Ngọc bên cạnh hoảng hốt vội lấy khăn tay cầm máu trên đầu ngón tay cho Trầm trắc phi.