Nàng Là Ai?
Chương 31 : Đi săn
Ngày đăng: 14:01 30/04/20
"Nếu thua đều nói không phục như người thì cần gì phải thi đấu làm gì?" – Uông Hữu Đại chậm rãi lên tiếng, vẻ mặt y thể hiện rất rõ sự châm chọc nhìn cô quận chúa Sally.
"Thi đấu lại đi!" – Sally quả quyết nói.
"Ta may mắn thắng được quận chúa nhưng không thể cứ may mắn hoài được, nên ta từ chối điều này!" – Triệu Hàm Ninh chậm rãi nói.
"Ngươi...." - Sally nghe vậy càng tức giận đùng đùng hơn, nàng thật sự không biết vì sao con chiến mã của mình lại dở chứng bất thình lình như vậy.
"Im lặng đi! Ta là chủ Đông Hoa, thi đâu đã nói rõ ràng luật, kết quả đã rõ ràng không thể nói không phục là thi đấu lại như vậy! Chuyện này chấm dứt tại đây, Nam Dương Vương phi chiến thắng!" – Hoàng Thượng nhanh chóng lên tiếng,Ông cũng biết có chuyện gì đó không đúng nhưng nghĩ mãi cũng không biết Triệu Hàm Ninh giở trò gì và vào lúc nào vì đúng như ông quan sát nàng hoàn toàn không hề tiếp cận với con ngựa.
"Nhưng..." – Sally toan cải lại nhưng nhanh chóng sứ giả phía sau cản lại ngăn không cho nàng tự tung tự tác nữa.
"Bẩm Hoàng thượng nói sao là vậy! Lần này Cao Ly chúng tôi thua hoàn toàn!" – Sứ giả nhanh chóng tiếp lời.
Vừa dứt câu tiếng hò reo của đám đông cũng nhanh chóng nổ ra, họ cũng hoàn toàn không đoán biết được chuyện gì đang diễn ra vì theo đúng thực tế với sức ngựa của Triệu Hàm Ninh chắc chắn không thể chiến thắng, nhưng sự thật thì đất nước họ đang thắng cho nên dù có khúc mắc mấy vẫn vui vẻ hò reo.
"Thật lợi hại!" – Trầm quý phi ngồi trên trướng cao chép miệng gật gù tán thưởng, bà không nghĩ Triệu Hàm Ninh lại có thể thoát được kiếp nạn này như vậy, không những thế còn mang theo vinh dự cho nước nhà, thật sự nhìn vô hại nhưng hoàn toàn không phải vậy. Nếu nói chính xác thì là một đối thủ đáng gờm của Trầm Băng.
"Nàng ta quỷ kế đa đoan!" – Trầm trắc phi ngồi trên cao nhìn hai người bên dưới trong lòng vô cùng khó chịu không thôi, nàng không màng đến chuyện gì đang diễn ra chỉ nhìn thấy hai người bên dưới chàng chàng thiếp thiếp khiến lòng nàng như lửa đốt mà thôi.
"Sao không thấy ai vậy?" – Triệu Hàm Ninh thấy không đúng nhanh chóng lên tiếng hỏi.
"bẩm Vương phi chắc do người xuất phát muộn nên bị mọi người bỏ xa quá!" – tên lính dẫn ngựa nhanh chóng đáp.
Triệu Hàm Ninh vẫn nhận thấy có điều gì đó không ổn, không khí trong rừng trở nên ảm đạm hơn ánh sáng mặt trời cũng có cảm giác nhã nhặng hơn khá nhiều. Kiếp trước lẫn kiếp này chưa bao giờ đi vào rừng cho dù kiếp trước có là phóng viên thực địa cũng chưa từng thử sống trong rừng hoang sơ là như thế nào liền có chút chột dạ lo lắng.
"Vương phi... Tôi đột nhiên đau bụng quá! Xin phép người!" – Nói đoạn tên lính dắt ngựa nhanh chóng quay lưng bỏ chạy, Triệu Hàm Ninh vẫn chưa kịp nhìn cho rõ hắn đi đường nào thì đã mất hút bóng dáng.
Xung quanh nàng hiền tại bốn bề đều là cây cói um tùm, trong lòng liền biết mình đã bị rơi vào bẫy những thật sự cái bẫy này quá hiểm độc rồi, chết người như chơi chứ không phải chuyện đùa được.
Mỗi một động thái nhỏ xung quanh cũng truyền đến âm thanh thật sự rất sống động.
"Ai?" – Nghe tiếng động sau lưng Triệu Hàm Ninh nhanh chóng lên tiếng, quay ngựa lại nhìn nhưng chung quy chỉ một con thú nhỏ nhảy ra, thời điểm này nàng không nhìn thấy được mặt trời cũng không biết được hướng nào là hướng đi chính xác. Hiện tại đang mùa săn bắn nếu đi loạn thật sự có thể bị tưởng nhầm là thú dữ mà bị trúng tên.
Note: hi cả nhà, thất hẹn lâu quá mới lên chương mới, cả nhà đừng giận mèo nha. Bữa giờ trong người không khỏe cho nên không làm ăn được gì ráo! hix! Xin lỗi cả nhà nhiều.