Nàng Là Ai?
Chương 8 : Vương phi, nàng là ai?
Ngày đăng: 14:00 30/04/20
Đúng như lời hẹn ngày hôm sau, khi dùng xong điểm tâm Triệu Hàm Ninh tự giác mang theo tấm bản đồ đến trước thư phòng của Uông Hữu Đình diện kiến y.
"Gặp qua gia!" – Triệu Hàm Ninh tươi tỉnh nhìn người trước mặt có chút mệt mỏi, không chừng y thức cả đêm qua để suy nghĩ.
"Đứng lên đi!" – Uông Hữu Đình nhàn nhạt nói. Thực chất cả đêm qua y không hề chợp mắt, y không tài nào hiểu được những gì mình đã nhìn thấy cũng không biết vì sao Triệu Hàm Ninh lại có suy nghĩ táo bạo trao đổi với y như vậy, một nữ tử bình thường ai lấy ra cái gan lớn đến như vậy.
Triệu Hàm Ninh không quan tâm thái độ của y ra làm sao chung quy đây chỉ là mối quan hệ lợi nhuận mà thôi, nàng cần bạc của y và y cần biết suy nghĩ của nàng. Mọi chuyện chỉ là trao đổi trên nguyên tắc thương gia mà thôi.
"Như người thấy đây chính là hình dáng của sông Hoàng Giang. Thần thiếp được biết sông bắt nguồn từ thượng nguồn ở phía nước Cao Ly chạy ngang qua lãnh thổ của chúng ta. Khi mùa nước đến bên trên xã đập khiến đê điều của chúng ta không chống cự nổi sẽ vỡ hàng loạt dẫn đến sinh linh đồ thán. Còn khi hạn hán Cao Ly ngăn đập khiến nước không thể đi xuống chúng ta làm cho hạn hán diễn ra!" – Triệu Hàm Ninh chậm rãi đứng trước bản đồ nói, dáng vẻ ung dung tự tin đến mức khiến người đối diện có cảm giác thật sự choáng ngợp không tin vào những gì trước mắt.
"Đúng!" – Triệu Hàm Ninh lại một lần nữa làm Uông Hữu Đình ngạc nhiên, một tiểu thư khuê các từ nhỏ được nuôi dưỡng kỹ lưỡng làm sao có thể biết được những chuyện đê điều như vậy cơ chứ.
"Hoàng Thượng cho lệnh Vương gia phải làm như thế nào cho đê năm nay không vỡ, không để nạn đói xảy ra. Đó là điều nan giải và gần như là bất khả thực hiện!" – Triệu Hàm Ninh dừng lại nhìn thẳng Hữu Đình cười nụ cười tự tin.
Hữu Đình bị nụ cười tự tin đó của nàng làm y cảm thấy vô cùng chướng mắt, không hiểu nàng lấy đâu ra dũng khí để tự tin như vậy, con người đang đứng trước mặt y hiện tại ung dung, tự tin như vậy thật sự rất xa lạ.
"Xe lương cứu trợ đến được vùng cần giúp chỉ còn được một phần trong mười phần ban đầu! Chuyện đó muốn cứu vãn cũng không phải là không có cách nhưng chuyện đó chúng ta sẽ trao đổi sau! Hôm nay thiếp sẽ giúp Vương gia biến điều không thể thành có thể, không những ngăn lũ mà còn giúp giải nguy trong mùa hạn!" - Triệu Hàm Ninh nói chậm từng từ, ánh mắt ánh lên vẻ tự tin vô cùng, nhìn nụ cười mỉm trên môi khiến người đối diện có cảm giác nàng vô cùng lấp lánh.
"Ý nàng là không phải chỉ có mỗi việc lụt còn cả vấn đề nước trong mùa hạn hán!" - Uông Hữu Đình nghe nói nhướng một bên mày nghi hoặc.
"Đúng vậy! Bây giờ người thấy một ngàn lượng bỏ ra sẽ không phí đâu! Thiếp lại thấy một ngàn lượng có vẻ hơi ít!" – Triệu Hàm Ninh chép miệng tiếc rẻ, Hữu Đinh nhìn dùng ánh mắt khinh thường hướng nàng, việc nàng tham tiền liếc như vậy thật khiến y càng thêm nghi vấn về con người nàng.
"Chúng ta quay lại đây! Đây là sông Hoàng Giang, tuy chúng ta đã đào các nhánh sông nhưng vẫn không là gì cho với việc nước ồ ạt chạy xuống cả! Vậy thiếp có một ý này. Nơi này vùng tây nam của sông Hoàng Giang là một vùng đất khá thấp nơi dễ vỡ đê nhất nhưng cũng là nơi có diện tích đất rộng nhất! cũng gần thượng nguồn nhất." - Triệu Hàm Ninh dùng cây bút lông trên tay chỉ vào vùng đất nàng đã khoanh tròn đánh dấu x trên tấm bản đồ.
"Đúng!" - Uông Hữu Đình thầm ca ngợi trong lòng, những điều nữ nhân này đang nói hoàn toàn đúng về khu vực đất đó.
"Chúng ta sẽ thi công nơi đó một cái hồ chứa nước, ta gọi nó là hồ số một! Hồ chứa nước nên xây dựng thấp hơn sông Hoàng Giang, có cửa sập chắn nước, lúc lũ xuống cứ mở cửa sập cho nước chảy vào hồ. Sau đó đến mùa khô cứ việc xã đập cho nước chảy ra sông cung cấp nước!" – Triệu Hàm Ninh cười nhạt nói chậm rãi. Nhìn thấy Uông Hữu Đình trầm mặc nhìn bản đồ nàng cười hài lòng.
"Muội muội!" – Triệu Hàm Ninh nhẹ nhàng bước đến.
"Tham kiến Vương phi!" - Mọi người nhìn thấy nàng liền cúi người hành lễ.
"Đứng lên đi!"
"Tỉ tỉ cũng đến tìm Vương gia sao?" – Trầm trắc phi nói ánh mắt nhìn quanh không thấy a hoàn phía sau xách theo gì cả có chút ngoài ý.
"À không Vương gia có chuyện muốn gặp ta! Nếu như muội không phiền ta có thể giúp muội mang điểm tâm vào trong!" – Triệu hàm Ninh mỉm cười nhàn nhạt ôn nhu như mặt hồ.
"Đương nhiên không phiền! Đa tạ tỉ tỉ!" - Trầm trắc phi nụ cười trên môi cứng đờ lại, nhưng nhanh chóng xoay người đưa điểm tâm cho Triệu hàm Ninh.
"Không có gì!" – Nói đoạn Triệu Hàm Ninh cầm lấy đĩa điểm tâm từ tay Trầm trắc phi bước lên phía trước. Lính canh cửa nhanh chóng mở cửa thư phòng cho nàng vào trong, để lại Trầm trắc phi vừa mất mặt vừa tức giận đùng đùng xoay người bỏ về.
"Gặp qua gia, tham kiến Đông Dương vương gia!"
"Đứng lên đi!"
"Đây là điểm tâm Trầm trắc phi đặc biệt chuẩn bị cho Vương gia! Người nên dùng nhìn có vẻ rất ngon!" - Triệu Hàm Ninh cười ôn nhu đặt đĩa điểm tâm lên bàn trước mặt Uông Hữu Đình. Y chỉ đưa mắt nhìn qua nàng chưa từng ngó đến đĩa điểm tâm trước mặt.
"Vương phi! Bổn vương có vài chỗ không hiểu xin Vương phi có thể giải đáp cho bổn vương!" – Uông Hữu Đại nhanh chóng lên tiếng nói, ánh mắt âm trầm đánh giá người trước mặt. Lần trước gặp nhau trong hoàng cung y đã thấy nàng rất kỳ lạ rồi.
"Vâng xin Đông Dương vương gia cứ nói!"
"Ta không hiểu khái niệm bình thông nhau như thế nào?"