Nạp Thiếp Ký 2
Chương 92 : Tiểu đổ di tình
Ngày đăng: 20:56 27/06/20
Dương Thu Trì gật đầu: "Xem ra là vậy! Tỷ kiểm tra thi thể phát hiện rồi, trừ
vết thương do rơi từ trên cao xuống, bề ngoài của thi thể không có vết thương
nào khác, thậm chí cũng không có vết thương do đề kháng. Điều này phù hợp với
đặc trưng bị bịt chết trên giường: nhân cơ hội nàng ta đáp mền trên giường,
dùng thân đè ngoài mền, một tay là có thể bịt chết đối phương. Còn đối phương
thì bị cái mền lùng bùng vướng chân tay, cho nên không hình thành vết thương
đề kháng. Chỉ có điều, nàng ta vẫn tiến hành giãy giụa mãnh liệt, hai chân đạp
đá, khiến cho một bộ phần chăn chiếu bị đó loạn. Điểm này hung thủ đã không
chú ý đến."
"Đệ tìm được hung thủ rốt cuộc là ai rồi phải không? Tên này ngoan độc như vậy, nhất định không tha cho hắn!"
Dương Thu Trì chỉ vào linh bằng (chòi dựng tạm để đặt linh cửu), nói khẽ: "Hung thủ chỉ là những người ở dưới đó thôi, tỷ suy luận thử một chút coi, sẽ là ai đây?"
Liễu Nhược Băng lộ vẻ vô cùng kinh ngạc, tựa hồ như hỏi: "Đệ làm sao mà bíết vậy?" Nhưng thấy thần tình chắc chắn của Dương Thu Trì như vậy, biết là hắn khẳng định có chứng cứ, chẳng qua là chưa đến lúc nói thôi, nên không hỏi dồn. Nàng trầm ngâm một lúc, nói: "HUng thủ xem ra là người quen với nạn nhân, mới có thể gọi Đông Vân cô nương mở cửa phòng, hơn nữa còn không dẫn tới sự cảnh giác của nàng ta. Nhưng mà...., theo phân tích và suy luận vừa rồi, Đông Vân cô nương chết trên giường, gối mền đều đã bày ra, cho thấy lúc đó cô ta đã ngủ rồi. Như vầy thì quả là kỳ quái..."
"Sao mà kỳ quái?" Dương Thu Trì thấy nàng đã tìm được mấu chốt, lòng hoan hỉ vô cùng, lòng đầy yêu thương nhìn dung nhan kiều mỹ và thân người tha thướt của nàng.
Liễu Nhược Băng không chú ý ánh mắt sắc lang chen lẫn tình thánh của hắn, vẫn nghiêng đầu suy ngẫm về án như cũ: "Chốt cửa không có dấu hiệu bị phá, cũng tự mở không ra, không phải là lén mở cửa lẻn vào hành hung; Phía dưới có người thủ bên quan tài, càng không có khả năng xông đại vào. Nếu muốn mở cửa khuê phòng, trừ khi là người thân cận hay có quan hệ đặc biệt. Và muốn để nàng ta năm ngủ trên giường rồi mới hạ thủ, thì chỉ là người thân hoặc là người rất thân mật với nàng ta, ví dụ như tình lữ chẳng hạn. Phụ thân của nàng ta đương nhiên không có khả năng giết con gái của mình, các người hầu trong nhà diện mạo xấu xí, dường như không có khả năng có tình nghiệt gì với khuê tú con nhà đại gia như Đông Vân đây. Như vậy xem ra, kẻ hiềm nghi lớn nhất là ba vị tú tài này, chẳng lẽ là một những người cùng nàng ta...."
Dương Thu Trì đưa tay lên môi ra dấu cấm thanh: "Mọi thứ đều có thể xảy ra!"
"Nhưng mà..., vừa rồi bọn họ có thể tương hỗ chứng minh khi Đông Vân cô nương nhảy xuống..., không, té xuống lầu, ba người họ và Lý giáo dụ cùng người hầu đang ở linh bằng, không có ai li khai. Nếu như người nào đó trong số họ làm, thì làm cách nào có thể phân thân giết người được?"
"Cái này rất đơn giản." Dương Thu Trì ngồi xuống sát bên ghế, kéo sợi dây nhỏ lên cho Liễu Nhược Băng xem, "chú ý đến chưa? Một đầu của sợi dây này đã bị đốt qua."
"Ừ...!"
Dương Thu Trì lại chỉ chút tro trênsàn: "Tỷ nhìn xem coi đây là tro gì?"
Liễu Nhược Băng dùng ngón tay chấm môt chút đưa lên mũi ngửi: "Dường như là nhang khoanh!"
Nhang khoanh là loại nhang người cổ đại dùng để đuổi muỗi, so với nhang muỗi ở thời hiện đại chẳng khác biệt gì mấy.
"Không sai, nhang khoanh thường đều được đặt cạnh giường, sao lại đặt dưới cái ghế thường di động ở cạnh cửa sổ chứ?"
Liễu Nhược Băng nhíu mày, đột nhiên mắt sáng bừng lên: "Tỷ biết rồi, là dùng để bố trí cơ quan!"
Dương Thu Trì gật gù tán thưởng: "Cơ quan gì?"
"Cơ quan để duy trì thời gian thi thể rơi xuống lầu!" Liễu Nhược Băng nghĩ thông chi tiết bên trong, vô cùng hưng phần, môi hồng hé mở, từng lời lẽ như hạt trân châu rơi đinh đông xuống bàn: "Hung thủ bịt miệng mũi khiến Đông Vân cô nương chết xong, trước hết mở hé cửa sổ, sau đó dùng dây mảnh cột vào song cửa sổ, kéo xuống dưới cột vào ghế, rồi ôm thi thể Đông Vân cô nương đến cửa sổ đặt ngồi lên bục cửa, chân đạp lên ghế, người hơi nghiêng ra ngoài dựa vào cửa sổ. Như vậy, một sợi dây mảnh cũng đủ giữ cho thi thể thăng bằng. Do lều che linh bằng dường như che hết ánh mắt của người nhìn từ dưới lên, và cửa sổ lại gần như che hết thân ảnh của thi thể, cho nên bên ngoài chẳng thể phát hiện có dấu hiệu lạ gì. Hung thủ lại đốt một khoanh nhang đặt dưới sợi dây mảnh này. Như vậy, y có thể yên tâm trở xuống linh bằng thủ quan tài, chờ khoanh nhang cháy đến sợi dây mảnh, làm đứt nó. Như vậy trọng tâm dựa vào cửa sổ sẽ mất đi sự bình hành, khiến thi thể té ngã ra ngoài rơi xuống lầu. Lúc này, hung thủ đang ở dưới linh đường, có người làm chứng y không ở trong phòng của nạn nhân lúc đó, không ở hiện trường sát nhân! Bố trí như vậy, vừa có thể khiến người tin là Đông Vân cô nương nhảy lầu tự tận, vừa có thể bài trừ hiềm nghi gây án của mình!"
"Tinh tế! Một sự tái hiện lại hiện trường phạm tội quá tuyệt vời!" Dương Thu Trì khẽ vỗ tay tán thưởng.
Liễu Nhược Băng nhìn hắn cười đáp trả, thần tình có vẻ đắc ý.
Dương Thu Trì lại hỏi: "Nhưng mà, có một chút sơ hở nhỏ - trên cửa sổ sao không tìm được khúc dây mảnh còn lại?"
Liễu Nhược Băng ngưng thần quan sát, quả nhiên trên cửa sổ căn bản không có đoạn dây mảnh này, mặt liền ửng hồng: "Cái này...,"
"Tỷ không chú ý đoạn dây này hơi dài hả? Sở dĩ...."
Một lời là tỉnh người trong mộng, Liễu Nhược Băng vui mừng nói: "Do đó không phải cột vào cửa sổ, mà là quấn rồi để thòng qua cửa sổ là được. Khi đốt cháy bên này, thi thể ngã ngữa vẹt cửa sổ ra té xuống dưới, sợi dây tự nhiên sẽ bị một đầu nặng một đầu nhẹ kéo tuột xuống dưới đất rồi. Đúng không?"
"Như vầy thì đúng rồi!"
Liễu Nhược Băng tiếp đó nhíu mày: "Cho dù là chúng ta đoán ra được hung thủ giết người và ngụy tạo chuyện nhảy lầu tự sát, nhưng hung thủ rốt cuộc là ai chưa tra ra, nên làm sao đây? Còn nữa, hung thủ này vì sao lại muốn giết Đông Vân cô nương?"
Dương Thu Trì cười thần bí: "Đệ có một biện pháp, không cần chúng ta đi tra, hung thủ sẽ tự động lộ diện - bao quát cả án giết thư sinh bị bệnh nan y trong học cung cũng sẽ phá luôn một lượt, tỷ có tin không?"
"Hừ! Phá cùng lúc hai án? Thần kỳ như vậy sao? Không tin!"
"Vậy được, hai chúng ta đánh cá thử, được không?"
"Đánh cá cái gì a?" Liễu Nhược Băng dường như đoán Dương Thu Trì muốn đánh cá cái gì, mặt như hoa đào, liếc hắn một cái.
"Nếu như đệ có thể khiến hung thủ tự chạy ra, tỷ sẽ đáp ứng ở cùng với đệ, vĩnh viễn không rời xa!"
Liễu Nhược Băng hơi giận, lườm hắn một cái: "Không chịu! Tra án là nghĩa vụ của điển sứ đệ, dùng công vụ của đệ làm cái giá trao đổi tự do của cả đời ta, hừ! Đệ quả là chuyện công chuyện tư vẹn cả đôi đường a!"
"Hắc hắc...," Dương Thu Trì bị nàng nói quả là hơi ngương, "Khoan luận về công vụ vội, tỷ chẳng phải là hiếu kỳ về hai án này hay sao? Đệ giúp tỷ giải bí ẩn trong này, coi như là một trò cá cược nho nhỏ. Nếu tỷ thấy tự do cả đời đem ra đánh cuộc quá nặng, hay là không hạn định chuyện vĩnh viễn không rời xa, mà tỷ chỉ cần ở chung với đệ, trừ khi nào tỷ thật lòng chán ghét đệ, nếu không không được bỏ đi, như vậy được chứ?"
"Mấy tháng này ta vốn phải theo đệ, hiện nay độc tố trong nội thể chưa bài trừ toàn bộ, không thể vận chân lực đánh đấu, cho nên mấy tháng này đều phải cần sư đệ ngươi bảo hộ cho sư tỷ vô dụng này. Đệ không nói ta cũng sẽ theo đệ."
"Nhưng qua mấy tháng này rồi sao? Thương thế của tỷ hết rồi cũng không được rời xa đệ! Được không?"
Gương mặt của Liễu Nhược Băng biến thành đỏ chót như son: 'Vết thương của ta khỏi rồi, lại không là người gì của đệ, sao lại cứ theo sát bên đệ chứ, sau này vợ của đệ nổi hơi dấm chua, mùi vị đó chẳng dễ chịu chút nào..."
Dương Thu Trì vốn muốn nói "Vợ ta chính là nàng mà!" nhưng hắn biết gấp quá chỉ ăn đậu hủ nóng phỏng miệng mà thôi, trước hết phải nghĩ biện pháp để nàng ở bên cạnh hắn mãi, sau đó mới có cơ hội phát triển thêm. Cho nên, hắn đáp: "Chuyện tương lai sau này hẳn nói, chúng ta đánh cuộc cái này, nếu như đệ thắng, sau mấy tháng khi thương thể của tỷ khỏi xong, phải ở cùng với đệ, trừ khi sau này tỷ chán ghét đệ thật sự, còn không thì không thể li khai, có được không?"
Liễu Nhược Băng thấy mặt hắn ra vẻ khẩn cầu tha thiết như vậy, lòng mềm nhũn ra: 'Đệ nha...! Ta là một lão thái bà suốt ngày đi theo đệ, đệ không phiền ha?"
Vừa nghe lời này có cửa, Dương Thu Trì mừng rỡ, chụp tay nàng lắc lắc: "Không phiền không phiền! Liễu tỷ tỷ của ta mỹ mạo như hoa, quốc sắc thiên hương, ba tú tài ở dưới lầu vừa nhìn thấy một cái là biến thành ngốc tử. Khuynh thành giai lệ như vậy theo đệ, đệ làm sao mà phiền chứ, cả đời cũng không phiền!"
Liễu Nhược Băng phì cười, rút tay về quở: "Mồm miệng trơn như mỡ! Không cho phép đệ dùng ta làm trò cười!"
"Hì hì, vậy chúng ta quyết định như vậy! Không được ăn gian nhé! Móc nghéo nào!" Hắn thò ngón tay ra đòi móc nghéo với nàng.
Liễu Nhược Băng đánh vào tay hắn: "Lớn như vậy rồi mà còn đòi làm trò con nít. Chúng ta nói sao làm vậy, chẳng phải tự đệ đã nói rồi hay sao?"
"Vâng...! Được, chúng ta là người trên giang hồ, một lời nặng bằng cửu đỉnh, nói sao là theo vậy!"
Liễu Nhược Băng e thẹn cười, gật gật đầu, nhưng tiếp đó lại hỏi: "Vậy nếu đệ làm không được, thua rồi thì sao?"
"Đệ sẽ không thua đâu!" Dương Thu Trì tràn đầy sự tự tin, "Không có bản lĩnh sao dám ra giang hồ! Tỷ theo đệ, nhanh chóng sẽ hiểu ra thôi!" Hắn cầm đèn lồng, nắm tay Liễu Nhược Băng kéo ra ngoài.
Động tác này đối với nam nữ thời hiện đại đã quá thân mật rồi, huống chi là cổ đại. Hai người khi chưa xác định quan hệ bạn đời, càng không thể có cử động đó. Liễu Nhược Băng muốn rút tay lại, nhưng đã từng kinh qua kỹ niệm Dương Thu Trì nắm tay và trị thương cho nàng ở địa thất tại Vũ Xương, cộng thêm đoạn thời gian này ở bên nhau, nàng càng lúc càng hiểu Dương Thu Trì, và trong thâm tâm đã không tự chủ có thêm vài phần thân cận với hắn. Dù gì đây không phải là lần đầu, cho nên, nàng rốt cuộc không rụt tay lại, cứ để cho hắn kéo đi, lặng lẽ theo sau hắn xuống lầu.
NẠP THIẾP KÝ II
"Đệ tìm được hung thủ rốt cuộc là ai rồi phải không? Tên này ngoan độc như vậy, nhất định không tha cho hắn!"
Dương Thu Trì chỉ vào linh bằng (chòi dựng tạm để đặt linh cửu), nói khẽ: "Hung thủ chỉ là những người ở dưới đó thôi, tỷ suy luận thử một chút coi, sẽ là ai đây?"
Liễu Nhược Băng lộ vẻ vô cùng kinh ngạc, tựa hồ như hỏi: "Đệ làm sao mà bíết vậy?" Nhưng thấy thần tình chắc chắn của Dương Thu Trì như vậy, biết là hắn khẳng định có chứng cứ, chẳng qua là chưa đến lúc nói thôi, nên không hỏi dồn. Nàng trầm ngâm một lúc, nói: "HUng thủ xem ra là người quen với nạn nhân, mới có thể gọi Đông Vân cô nương mở cửa phòng, hơn nữa còn không dẫn tới sự cảnh giác của nàng ta. Nhưng mà...., theo phân tích và suy luận vừa rồi, Đông Vân cô nương chết trên giường, gối mền đều đã bày ra, cho thấy lúc đó cô ta đã ngủ rồi. Như vầy thì quả là kỳ quái..."
"Sao mà kỳ quái?" Dương Thu Trì thấy nàng đã tìm được mấu chốt, lòng hoan hỉ vô cùng, lòng đầy yêu thương nhìn dung nhan kiều mỹ và thân người tha thướt của nàng.
Liễu Nhược Băng không chú ý ánh mắt sắc lang chen lẫn tình thánh của hắn, vẫn nghiêng đầu suy ngẫm về án như cũ: "Chốt cửa không có dấu hiệu bị phá, cũng tự mở không ra, không phải là lén mở cửa lẻn vào hành hung; Phía dưới có người thủ bên quan tài, càng không có khả năng xông đại vào. Nếu muốn mở cửa khuê phòng, trừ khi là người thân cận hay có quan hệ đặc biệt. Và muốn để nàng ta năm ngủ trên giường rồi mới hạ thủ, thì chỉ là người thân hoặc là người rất thân mật với nàng ta, ví dụ như tình lữ chẳng hạn. Phụ thân của nàng ta đương nhiên không có khả năng giết con gái của mình, các người hầu trong nhà diện mạo xấu xí, dường như không có khả năng có tình nghiệt gì với khuê tú con nhà đại gia như Đông Vân đây. Như vậy xem ra, kẻ hiềm nghi lớn nhất là ba vị tú tài này, chẳng lẽ là một những người cùng nàng ta...."
Dương Thu Trì đưa tay lên môi ra dấu cấm thanh: "Mọi thứ đều có thể xảy ra!"
"Nhưng mà..., vừa rồi bọn họ có thể tương hỗ chứng minh khi Đông Vân cô nương nhảy xuống..., không, té xuống lầu, ba người họ và Lý giáo dụ cùng người hầu đang ở linh bằng, không có ai li khai. Nếu như người nào đó trong số họ làm, thì làm cách nào có thể phân thân giết người được?"
"Cái này rất đơn giản." Dương Thu Trì ngồi xuống sát bên ghế, kéo sợi dây nhỏ lên cho Liễu Nhược Băng xem, "chú ý đến chưa? Một đầu của sợi dây này đã bị đốt qua."
"Ừ...!"
Dương Thu Trì lại chỉ chút tro trênsàn: "Tỷ nhìn xem coi đây là tro gì?"
Liễu Nhược Băng dùng ngón tay chấm môt chút đưa lên mũi ngửi: "Dường như là nhang khoanh!"
Nhang khoanh là loại nhang người cổ đại dùng để đuổi muỗi, so với nhang muỗi ở thời hiện đại chẳng khác biệt gì mấy.
"Không sai, nhang khoanh thường đều được đặt cạnh giường, sao lại đặt dưới cái ghế thường di động ở cạnh cửa sổ chứ?"
Liễu Nhược Băng nhíu mày, đột nhiên mắt sáng bừng lên: "Tỷ biết rồi, là dùng để bố trí cơ quan!"
Dương Thu Trì gật gù tán thưởng: "Cơ quan gì?"
"Cơ quan để duy trì thời gian thi thể rơi xuống lầu!" Liễu Nhược Băng nghĩ thông chi tiết bên trong, vô cùng hưng phần, môi hồng hé mở, từng lời lẽ như hạt trân châu rơi đinh đông xuống bàn: "Hung thủ bịt miệng mũi khiến Đông Vân cô nương chết xong, trước hết mở hé cửa sổ, sau đó dùng dây mảnh cột vào song cửa sổ, kéo xuống dưới cột vào ghế, rồi ôm thi thể Đông Vân cô nương đến cửa sổ đặt ngồi lên bục cửa, chân đạp lên ghế, người hơi nghiêng ra ngoài dựa vào cửa sổ. Như vậy, một sợi dây mảnh cũng đủ giữ cho thi thể thăng bằng. Do lều che linh bằng dường như che hết ánh mắt của người nhìn từ dưới lên, và cửa sổ lại gần như che hết thân ảnh của thi thể, cho nên bên ngoài chẳng thể phát hiện có dấu hiệu lạ gì. Hung thủ lại đốt một khoanh nhang đặt dưới sợi dây mảnh này. Như vậy, y có thể yên tâm trở xuống linh bằng thủ quan tài, chờ khoanh nhang cháy đến sợi dây mảnh, làm đứt nó. Như vậy trọng tâm dựa vào cửa sổ sẽ mất đi sự bình hành, khiến thi thể té ngã ra ngoài rơi xuống lầu. Lúc này, hung thủ đang ở dưới linh đường, có người làm chứng y không ở trong phòng của nạn nhân lúc đó, không ở hiện trường sát nhân! Bố trí như vậy, vừa có thể khiến người tin là Đông Vân cô nương nhảy lầu tự tận, vừa có thể bài trừ hiềm nghi gây án của mình!"
"Tinh tế! Một sự tái hiện lại hiện trường phạm tội quá tuyệt vời!" Dương Thu Trì khẽ vỗ tay tán thưởng.
Liễu Nhược Băng nhìn hắn cười đáp trả, thần tình có vẻ đắc ý.
Dương Thu Trì lại hỏi: "Nhưng mà, có một chút sơ hở nhỏ - trên cửa sổ sao không tìm được khúc dây mảnh còn lại?"
Liễu Nhược Băng ngưng thần quan sát, quả nhiên trên cửa sổ căn bản không có đoạn dây mảnh này, mặt liền ửng hồng: "Cái này...,"
"Tỷ không chú ý đoạn dây này hơi dài hả? Sở dĩ...."
Một lời là tỉnh người trong mộng, Liễu Nhược Băng vui mừng nói: "Do đó không phải cột vào cửa sổ, mà là quấn rồi để thòng qua cửa sổ là được. Khi đốt cháy bên này, thi thể ngã ngữa vẹt cửa sổ ra té xuống dưới, sợi dây tự nhiên sẽ bị một đầu nặng một đầu nhẹ kéo tuột xuống dưới đất rồi. Đúng không?"
"Như vầy thì đúng rồi!"
Liễu Nhược Băng tiếp đó nhíu mày: "Cho dù là chúng ta đoán ra được hung thủ giết người và ngụy tạo chuyện nhảy lầu tự sát, nhưng hung thủ rốt cuộc là ai chưa tra ra, nên làm sao đây? Còn nữa, hung thủ này vì sao lại muốn giết Đông Vân cô nương?"
Dương Thu Trì cười thần bí: "Đệ có một biện pháp, không cần chúng ta đi tra, hung thủ sẽ tự động lộ diện - bao quát cả án giết thư sinh bị bệnh nan y trong học cung cũng sẽ phá luôn một lượt, tỷ có tin không?"
"Hừ! Phá cùng lúc hai án? Thần kỳ như vậy sao? Không tin!"
"Vậy được, hai chúng ta đánh cá thử, được không?"
"Đánh cá cái gì a?" Liễu Nhược Băng dường như đoán Dương Thu Trì muốn đánh cá cái gì, mặt như hoa đào, liếc hắn một cái.
"Nếu như đệ có thể khiến hung thủ tự chạy ra, tỷ sẽ đáp ứng ở cùng với đệ, vĩnh viễn không rời xa!"
Liễu Nhược Băng hơi giận, lườm hắn một cái: "Không chịu! Tra án là nghĩa vụ của điển sứ đệ, dùng công vụ của đệ làm cái giá trao đổi tự do của cả đời ta, hừ! Đệ quả là chuyện công chuyện tư vẹn cả đôi đường a!"
"Hắc hắc...," Dương Thu Trì bị nàng nói quả là hơi ngương, "Khoan luận về công vụ vội, tỷ chẳng phải là hiếu kỳ về hai án này hay sao? Đệ giúp tỷ giải bí ẩn trong này, coi như là một trò cá cược nho nhỏ. Nếu tỷ thấy tự do cả đời đem ra đánh cuộc quá nặng, hay là không hạn định chuyện vĩnh viễn không rời xa, mà tỷ chỉ cần ở chung với đệ, trừ khi nào tỷ thật lòng chán ghét đệ, nếu không không được bỏ đi, như vậy được chứ?"
"Mấy tháng này ta vốn phải theo đệ, hiện nay độc tố trong nội thể chưa bài trừ toàn bộ, không thể vận chân lực đánh đấu, cho nên mấy tháng này đều phải cần sư đệ ngươi bảo hộ cho sư tỷ vô dụng này. Đệ không nói ta cũng sẽ theo đệ."
"Nhưng qua mấy tháng này rồi sao? Thương thế của tỷ hết rồi cũng không được rời xa đệ! Được không?"
Gương mặt của Liễu Nhược Băng biến thành đỏ chót như son: 'Vết thương của ta khỏi rồi, lại không là người gì của đệ, sao lại cứ theo sát bên đệ chứ, sau này vợ của đệ nổi hơi dấm chua, mùi vị đó chẳng dễ chịu chút nào..."
Dương Thu Trì vốn muốn nói "Vợ ta chính là nàng mà!" nhưng hắn biết gấp quá chỉ ăn đậu hủ nóng phỏng miệng mà thôi, trước hết phải nghĩ biện pháp để nàng ở bên cạnh hắn mãi, sau đó mới có cơ hội phát triển thêm. Cho nên, hắn đáp: "Chuyện tương lai sau này hẳn nói, chúng ta đánh cuộc cái này, nếu như đệ thắng, sau mấy tháng khi thương thể của tỷ khỏi xong, phải ở cùng với đệ, trừ khi sau này tỷ chán ghét đệ thật sự, còn không thì không thể li khai, có được không?"
Liễu Nhược Băng thấy mặt hắn ra vẻ khẩn cầu tha thiết như vậy, lòng mềm nhũn ra: 'Đệ nha...! Ta là một lão thái bà suốt ngày đi theo đệ, đệ không phiền ha?"
Vừa nghe lời này có cửa, Dương Thu Trì mừng rỡ, chụp tay nàng lắc lắc: "Không phiền không phiền! Liễu tỷ tỷ của ta mỹ mạo như hoa, quốc sắc thiên hương, ba tú tài ở dưới lầu vừa nhìn thấy một cái là biến thành ngốc tử. Khuynh thành giai lệ như vậy theo đệ, đệ làm sao mà phiền chứ, cả đời cũng không phiền!"
Liễu Nhược Băng phì cười, rút tay về quở: "Mồm miệng trơn như mỡ! Không cho phép đệ dùng ta làm trò cười!"
"Hì hì, vậy chúng ta quyết định như vậy! Không được ăn gian nhé! Móc nghéo nào!" Hắn thò ngón tay ra đòi móc nghéo với nàng.
Liễu Nhược Băng đánh vào tay hắn: "Lớn như vậy rồi mà còn đòi làm trò con nít. Chúng ta nói sao làm vậy, chẳng phải tự đệ đã nói rồi hay sao?"
"Vâng...! Được, chúng ta là người trên giang hồ, một lời nặng bằng cửu đỉnh, nói sao là theo vậy!"
Liễu Nhược Băng e thẹn cười, gật gật đầu, nhưng tiếp đó lại hỏi: "Vậy nếu đệ làm không được, thua rồi thì sao?"
"Đệ sẽ không thua đâu!" Dương Thu Trì tràn đầy sự tự tin, "Không có bản lĩnh sao dám ra giang hồ! Tỷ theo đệ, nhanh chóng sẽ hiểu ra thôi!" Hắn cầm đèn lồng, nắm tay Liễu Nhược Băng kéo ra ngoài.
Động tác này đối với nam nữ thời hiện đại đã quá thân mật rồi, huống chi là cổ đại. Hai người khi chưa xác định quan hệ bạn đời, càng không thể có cử động đó. Liễu Nhược Băng muốn rút tay lại, nhưng đã từng kinh qua kỹ niệm Dương Thu Trì nắm tay và trị thương cho nàng ở địa thất tại Vũ Xương, cộng thêm đoạn thời gian này ở bên nhau, nàng càng lúc càng hiểu Dương Thu Trì, và trong thâm tâm đã không tự chủ có thêm vài phần thân cận với hắn. Dù gì đây không phải là lần đầu, cho nên, nàng rốt cuộc không rụt tay lại, cứ để cho hắn kéo đi, lặng lẽ theo sau hắn xuống lầu.
NẠP THIẾP KÝ II