Nạp Thiếp Ký I

Chương 116 : Âm soa dương thác

Ngày đăng: 21:14 21/04/20


Võ công của những đại hán này chỉ ở hạng bình bình, dù là cận vệ theo sát người Lưu Bưu mà không chống nỗi một chiêu của Tống Vân Nhi. Tống Vân Nhi sở dĩ thắng đương nhiên có cái lợi của việc ra tay trước, đột nhiên tập kích, nhưng võ công của nàng đích xác là cao hơn một khoảng xa so với ba đại hán này.



Tống Vân Nhi tuy mới mười lăm tuổi, nhưng trong trận chiến lần trước tại Vân Nhai Sơn đã từng đánh ngã một tên thích khác, lại còn chặt đứt cánh tay của một tên khác, nên ít nhiều đã có sự chuẩn bị tâm lý với loại hung sát này. Nhưng tình huống lần này so với lần trước bất đồng, lần trước bọn nàng bị thích khách tập kích, bị bức tự vệ, còn hiện tại, Lưu Bưu và đồng bọn tuy có ý chống cự, nhưng còn chưa chủ động công kích gì. Dưới tình huống như thế này, Tống Vân Nhi xuất thủ tước đi bàn tay của bốn người, máu tươi tuôn ra xối xả, có thể nói là xuất thủ rất ngoan độc.



Điều này không phù hợp với tính cách của nàng. Dương Thu Trì phán đoán, bên trong nhất định là có nguyên nhân.



Trong chớp mắt công phu, ba đại hán và Lưu Bưu đều bị trọng thương, các tiểu lâu la còn lại bị hành động này của Tống Vân Nhi chấn nhiếp - có thể nói là bị võ công của nàng chấn nhiếp, cũng có thể nói là bị sự lãnh khốc của nàng dọa chết khiếp.



Tống Vân Nhi không nói không rằng, đoản kiếm trong tay tà tà chỉ về phía bọn tiểu lâu la, máu không ngừng nhỏ xuống từ trên đoản kiếm.



Bọn lưu manh không khỏi lùi lại mấy bước, đưa mắt nhìn nhau, không biết như thế nào mới phải.



Dương Thu Trì quát bảo bọn bộ khoái đang đứng đực ra một bên: "Các ngươi đến bắt người hay đến coi náo nhiệt?"



Đến lúc đó các bộ đầu mới phản ứng, đỏ mặt hét: "Bắt chúng lại!" Các bộ khoái đua nhau rút yêu đao, vây bọn lưu manh lại trùng trùng. Bọn lưu manh quần long vô thủ, đua nhau hạ khí giới, ôm đầu quỳ dưới đất.



Thấy cục diện đã được khống chế, Tống tri huyện cùng mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Tống tri huyện cất tiếng gọi: "Vân nhi, con không sao chứ?"




"Dạ da,.... hết rồi ạ."



"Ngươi nói cái gì? Nói cái gì mà xong?" Dương Thu Trì hỏi.



"Tôi đem tấm giấy nợ đưa cho Đồ lão tứ, sau đó chuyện này tôi không biết gì nữa."



Chẳng thể nào a? Chẳng lẽ đầu mối tới đây là đứt sao? Dương Thu Trì mắng: "Ngươi nói láo! Dám lừa bọn ta sao? Da bị ngứa rồi hả?"



"Đại gia, tôi nói thật đó mà, tôi cũng không biết giấy nợ này tại sao lại lạc đến hiện trường của hung án. Tôi quả thật đưa giấy nợ cho y, sau đó không biết gì nữa a."



"Con mẹ ngươi còn dám chối cãi! Ngươi nếu không có quan hệ với Bạch cốt án, nói rõ ra là được rồi, chống lại lệnh bắt làm cái gì? Đúng là chỉ giảo biện!" Dương Thu Trì tức giận quát, rồi chuyển thân sang hỏi Tống tri huyện: "Đại nhân, nghi phạm cự tuyệt chiêu cung, xử trí thế nào?"



Lúc này tâm thần của Tống tri huyện đã đại định, hắng giọng đáp: "Chứng cứ đầy đủ, còn dám giảo biện, dùng đại hình đối phó!"



"Đắc lệnh!" Dương Thu Trì ôm quyền, sau đó quay sang Hầu Tiểu Kỳ ra dấu: "Lão gia phân phù rồi. Dùng hình! Do ngươi chấp hành."