Nạp Thiếp Ký I
Chương 120 : Một chút xỉ than đá
Ngày đăng: 21:14 21/04/20
Dương Thu Trì lắc lắc đầu: "Cá với tay gấu nếu không thể có cùng một lúc, thì đành bỏ cá lấy tay gấu vậy!" (Chú: Trích ý từ câu: "Ngư dữ hùng chưởng bất khả kiêm đắc - ngư dữ hùng chưởng bất khả kiêm đắc ý chỉ không thể bắt cá hai tay).
"Giỏi hen, huynh dám nói muội là tay gấu, muội không thèm lý gì đến huynh nữa!" Tống Tình trề môi, quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Dương Thu Trì vòng tay ôm nàng từ phía sau, hai tay bơi lội trên thân hình lung linh khúc tuyến, dùng môi cắn nhẹ vành tay nàng, dùng lưỡi nghịch phá.
Tống Tình ư lên một tiếng, dịu oặt ngã vào người hắn. Hai người triền miên một hồi, nhưng vì đấy là xe ngựa, ngoài xe còn có người đánh xe ngồi sát phía trước, không tiện làm chỗ mặn nồng.
Tống Tình nằm gọn trong lòng Dương Thu Trì, chộp giữ cánh tay ma quái của hắn đàng không biết an phận: "Thu Trì ca ca, mẹ của muội ở Ứng Thiên phủ, chúng ta chừng nào tìm bà mối nhờ chuyện thối hôn?"
"Huynh cần phải về làm một số chuyện liên quan đến án tử này, làm xong rồi coi tình hình thế nào chúng ta sẽ đến Ứng Thiên Phủ một chuyến, đi tìm mẹ chúng ta nói chuyện thối hôn trước."
Tống Tình nghe Dương Thu Trì gọi mẫu thân mình là "mẹ chúng ta", đã coi bản thân như người nhà rồi, trong lòng thật ngọt ngào sung sướng, gật đầu hỏi: "Chúng ta không nhờ bà mối đến nói sao?"
"Không, huynh sẽ đích thân đến thưa chuyện với mẹ, như vậy mới rõ ràng, hơn nữa nó liên hệ đến chuyện chung thân đại sự của chúng ta, không thể làm bừa được."
Tống Tình thấy Dương Thu Trì trịnh trọng như thế, trong lòng rất cảm động, khẽ gật đầu ôm chặt cổ hắn, dâng bờ môi hương, hai người lại âu yếm một hồi, rồi Tống Tình lên tiếng: "Thu Trì ca ca, đừng lo, mẹ chúng ta rất tốt, rất yêu thương muội, huynh lại tài ba như vậy, so với Hác gia hơn gấp trăm lần, mẹ nhất định sẽ đồng ý."
Nghe Tống Tình nói như vậy, Dương Thu Trì tràn trề niềm hy vọng.
Trời đã về đêm, mọi người cuối cùng cũng vào thành kịp trước khi cổng thành đóng cửa. Dương Thu Trì và Tống Tình vẫn chưa thành thân, do đó Tống Tình vẫn cùng ở một chỗ với Tống Vân Nhi.
Dương Thu Trì an bài chỗ ở cho Long Tử Tư và Xuân Nha, mang cho ít bạc cho họ lo chuyện vui, cho phép Long Tử Tư trong thời gian này không cần phải theo hầu.
Dương Thu Trì chào hỏi Dương mẫu cùng Phùng Tiểu Tuyết xong, bảo nha hoàn Nguyệt Thiền đốt thêm vài ngọn đèn lồng, khiến phòng sáng như ban ngày, sau đó tiến vào trong phòng có chứa dụng cụ khám nghiệm của mình.
Hắn trước hết đem bức họa của Hác Thiến tặng bỏ vào trong tủ hợp kim, sau đó bắt đầu kiểm nghiệm.
"Chuyện gì vậy?" Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết có chút khẩn trương.
Dương Thu Trì lấy lại bình tĩnh, từ từ nói: "Con và Tống Tình thích nhau rồi, chính là đường tỷ của Tống Vân Nhi ấy."
Phùng Tiểu Tuyết đưa tay lên mặt vẽ một vòng tròn, ý như hỏi phu quân có phải là đề cập đến mỹ nữ mặt tròn như trăng rằm ấy không. Dương Thu Trì gật đầu, tiếp tục nói:"Nàng cũng thích con, con muốn nạp nàng làm tiểu thiếp, nàng ấy cũng đồng ý rồi."
"Quá hay rồi!" Dương mẫu vỗ tay đánh đét cười nói, "Ta và Tiểu Tuyết cũng rất ưa thích nha đầu Tống Tình, người vừa đẹp, lại biết chuyện, chúng ta cũng nhìn ra rồi, cô bé này rất thích con, nhưng chỉ sợ con người ta không muốn làm thiếp, nên mới không dám nói ra."
Phùng Tiểu Tuyết cũng mỉm cười xen vào: "Đúng a, phu quân, Tống Tình cô nương thật không tệ chút nào, ... chỉ sợ người nhà người ta không đáp ứng thôi."
Dương Thu Trì nói: "Đúng vậy, cái con muốn nói chính là vấn đề này, cha mẹ của Tống Tình từ nhỏ đã hứa gả nàng cho người ta, chính là một hộ giàu có làm nghề buôn bán ở Ninh Quốc phủ, họ Hác, nhân vì có chuyện nên hai nhà vẫn chưa thành hôn. Chúng con đã thương lượng kỹ rồi, chúng con muốn...."
"Muốn để cho nhà Tống Tình thối hôn!" Dương mẫu nói hụych tẹt ra luôn.
"Chúng con chính là muốn vậy, do đó con định ngày mai cùng Tống Tình đến Ứng Thiên phủ thưa với mẹ của nàng về chuyện thối hôn."
"Được a!" Dương mẫu cao hứng nói, "Về phía mợ năm của tri huyện lão gia chúng ta sẽ để chờ coi chuyện của nha đầu Tống Tình ổn rồi sẽ tìm cách thoái thác với họ. Như vầy đi, mẹ cũng sẽ cùng đi với các con, nếu không mẹ không yên tâm."
Dương Thu Trì đương nhiên rất cao hứng, như vậy chí ít cũng không cần bản thân hắn ra mặt, có lão nhân gia xuất diện rồi nên tâm lý cũng nhẹ nhỏm hơn nhiều.
Sự tình của Tống Tình đã ổn rồi, nhưng vẫn còn chưa nói đến chuyện của Hác Thiến. Chuyện này dù sao cũng phải trình bày cho rõ, nên Dương Thu Trì ngẫm nghĩ một chút, thưa: "Còn có một chuyện," Dương Thu Trì hơi bối rối, hắn chẳng biết bản thân thời gian gần đây sao mà gặp vận đào hoa dữ thế, duyên đến là đến cả một chùm, "Vừa rồi có đề cập đến nhà Hác viên ngoại kia, kỳ thật người ta cũng muốn đem con gái là Hác Thiến gả cho con làm tiểu thiếp."
Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết đều trừng lớn mắt. Quan hệ giữa Tống Tình và Hác gia vừa rồi Dương Thu Trì đã nói rõ, tuy không nói rõ đường đi nước bước của Hác gia nói thẳng ra, nhưng hai người đều ngầm hiểu rõ, nên cũng có phần lo lắng.
Dương Thu Trì không hy vọng đồng thời cưới được luôn cả Tống Tình và Hác Thiến. Hắn biết rõ, nếu bản thân cướp con dâu của nhà họ Hác, bây giờ Hác gia lại đem con gái gả tiếp cho hắn, thì gián cũng có thể xưng bá thế giới luôn rồi.