Nạp Thiếp Ký I

Chương 147 : Phục kích

Ngày đăng: 21:15 21/04/20


Không biết trải qua bao lâu, trong giấc mộng, Dương Thu Trì thấy tiểu thiếp đầu tiên của gã là Tần Chỉ Tuệ đứng trên đỉnh núi tại Quảng Đức huyện ngoắc tay gọi hắn. Tuy là cách rất xa, nhưng chẳng hiểu sao gã có thể nhìn nụ cười xinh xắn trên môi nàng rất rõ.



Dương Thu Trì vừa định chạy về phía nàng, thì từ phía sau có một nữ nhân chạy lên trước hắn, vượt qua hắn rồi phóng tới Tần Chỉ Tuệ, nhìn bóng lưng thì đó là tiểu thiếp thứ hai - Tống Tình.



Tần Chỉ Tuệ cầm chặt tay Tống Tình, hai người quay lại nhìn Dương Thu Trì mỉm cười ngọt ngào, rồi từ từ bay lên tầng mây.



Dương Thu Trì lớn tiếng gọi: "Chỉ Tuệ! Tình Tình!"



Lúc này hắn chợt cảm thấy thân thể mình chấn động giống như đang lọt vào giữa dòng sông, khiến hắn hoảng hốt phi thân lên ôm chầm lấy sau lưng Tống Tình. Tống Tình định giãy tránh, nhưng Dương Thu Trì ôm chặt nàng vào lòng, thoảng thốt van nài: "Tình Tình, nàng đừng đi, đừng rời xa ta! Tình Tình."



Đột nhiên đầu hắn nhói đau, bị cốc một cái rõ ta, đâu đến nổi Dương Thu Trì kêu lên chói lói giật mình choàng tỉnh, lòng hắn rõ ràng là vẫn còn thân hình mềm mại đượm hương của một người. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hắn vẫn tưởng là Tống Tình, không kịp nghĩ Tống Tình sao tự nhiên lại xuất hiện ở đây, vội vã ôm chặt nàng bảo: "Tình Tình, đừng rời xa ta!"



Băng....! Đầu lại bị một cốc một cái nữa, Dương Thu Trì ối cha kêu lên, lúc này triệt để tỉnh ngủ, bỏ tay ra, cô gái trong lòng cố vùng ngồi dậy, tức giận quát: "Phát điên hả ngươi!"



Lò sưởi trong phòng đã sắp tàn, chỉ còn lại một ít than phát ra vài tia sáng yếu ớt, Dương Thu Trì lúc này mới nhìn rõ người vừa rồi mình ôm chẳng phải Tống Tình, mà là Tống Vân Nhi.



Dương Thu Trì ngơ ngẩn nhìn Tống Vân Nhi, không biết vì sao nàng lại chạy lại nằm trong lòng mình chứ?



Tống Vân Nhi có chút bẽn lẽn, vội vã giải thích: "Người ta thấy mền của huynh bị tuột ra, bèn đến đắp lại, không ngờ huynh quả thật nói mớ, cái gì mà cứ gọi búp bê bùn liên tục. Huynh gọi tỷ ấy thì cứ gọi đi, ôm người ta làm cái gì?"



Dương Thu Trì cười bối rối, lòng thầm nghĩ cô thân có võ công, đừng nói gì ta trong lúc đang ngủ, cho dù có tỉnh như sáo mà muốn ôm cô, cô không chịu thì dù có mọc thêm hai cánh tay nữa cũng ôm chẳng được. Gã biết nha đầu này đối tốt với mình, nhưng không thể nói phá ra tránh cho cho hai người cùng khó xử.



Dương Thu Trì định lên tiếng, nhưng đột nhiên ngẩn ra, nụ cười trên mặt từ từ biến hẳn, dỏng lỗ tai lên nghe ngóng và cảm thấy kỳ quái vô cùng. Ở bên ngoài, ngoại trừ tiếng ngáy của Hồ Giang và các hộ vệ, bốn phía đều vắng lặng, ngay cả tiếng chó kêu cũng không có.



Không ổn rồi, bọn họ ngụ ở dịch sở nằm ở phía đầu Bắc Tiếu thôn, khi họ đến đây hôm qua, trong thôn chó sủa vang trời, trước lúc họ ngủ chó cũng sủa loạn khắp nơi. Hiện giờ không nghe được tiếng chó sủa nào, vậy là cớ làm sao?



Tống Vân Nhi thấy thần sắc của gã chợt trở nên nghiêm trọng, vừa định lên tiếng hỏi, thì Dương Thu Trì đã đưa ngón tay lên ngăn trước môi của nàng lại, ra hiệu bảo nàng đừng lên tiếng. Tống Vân Nhi đỏ mặt, đánh tay hắn ra, dỏng tai lên nghe nhưng không phát hiện được gì.



Dương Thu Trì lăn mình trở dậy, bước nhanh lại cửa sổ, khe khẽ mở hé ra, đứng lắng nghe một lúc vẫn không có tiếng cho sủa nào, ngược lại còn ẩn ước nghe tiếng phần phật, bèn chong mắt nhìn ra, thấy trong ánh trăng vằng vặc của trời đêm, ở khoảng cách khá xa có một đám đen từ từ di động.



Tống Vân Nhi cũng đến bên cạnh Dương Thu Trì, gã chỉ vào đám đen ở trời xa, hỏi: "Vân nhi, mắt muội tốt, hãy nhìn xem đó là cái gì?"



Tống Vân Nhi ngưng thần quan sát: "Dường như là một bầy chim."
Thấy địch nhân đã tiến vào vòng mai phục, Nam Cung Hùng quát lớn hạ lệnh lăn gỗ đá xuống. Lập tức, các cây gỗ thật to và đá tảng to nhỏ chất đầy hai bên sườn núi lăn xuống kêu vang trời, giống như núi đổ trời rung, ập thẳng vào bọn truy binh.



Tiếng kêu thảm, tiếng rên la, tiếng chạm đập, tiếng ngựa hí nổi rộ sơn cốc. Tuy binh có hơn trăm người, nhưng dưới trận gỗ đá lăn xuống như mưa này bị loạn thành một đám và không biết chạy đâu cho thoát, tử thương thảm trọng.



Trong vòng thời gian uống cạn tuần trà, toàn bộ gỗ đá đều bị cẩm y vệ thả lăn xuống dưới.



Ngay sau đó, Nam Cung Hùng hét lớn: "Các huynh đệ, giết a!" Quát xong y dẫn đầu phóng xuống chân núi, còn Tống Vân Nhi vẫn ở lại bảo hộ Dương Thu Trì.



Quan đạo đầy gỗ và đá ngổn ngang, số truy binh hơn trăm người ấy đã bị trận đá lăn gỗ chạy này đè chết gần hết, những kẻ không chết thì bị trọng thương, dường như không ai được hạnh miễn.



Nam Cung Hùng cùng các cẩm y vệ hộ vệ kềm chế những truy binh bị thương rên la thảm thiết này tập trung lại một chỗ. Chỉ còn không đến mười tên còn sống, hơn nữa toàn thụ thương, những người khác đều đã bị gỗ đá đè nát người.



Đến lúc này trời đã hừng sáng, sau khi kiểm tra khắp chiến trường xác định an toàn, Nam Cung Hùng lớn tiếng gọi Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi xuống.



Sau khi tiến hành thẩm vấn những truy binh còn sống sót, quả nhiên phát hiện những người này là dư đảng của Kiến Văn, chính là tàn binh trong lần phục kích thất bại ái phi của Minh Thành tổ lần trước.



Dương Thu Trì liên tiếp phá các dư đảng của Kiến Văn, gian tế cài bên cạnh hắn bị phát hiện, cuối cùng trở thành tiểu thiếp, nên Kiến Văn dư đảng tức giận vô cùng, cuối cùng quyết tâm nhổ phén cái gai trong mắt này.



Bọn họ phái người theo dấu Dương Thu Trì đến Bắc Tiếu thôn chờ đợi cơ hội. Khi chúng phát hiện bọn Dương Thu Trì lao lực suốt hai ngày ngủ thiếp đi, liền phi cáp truyền thư tập hợp hơn trăm người còn lại đến đánh úp, không ngờ bị hai chục người của Dương Thu Trì lợi dụng gỗ đá phản kích thành công, tiêu diệt và bắt sống toàn bộ.



Nam Cung Hùng tuy biết Dương Thu Trì là cẩm y vệ đặc sứ, vô cùng kính úy đối với hắn, nhưng chưa thể gọi là bội phục. Nhưng từ chuyện này trở đi, ấn tượng về Dương Thu Trì trong lòng Nam Cung Hùng và các cẩm y vệ khác đã hoàn toàn thay đổi.



Dương Thu Trì cơ trí hơn người, là kẻ phát hiện dấu hiệu có kẻ địch đến tập kích đầu tiên, lại trong tình huống địch nhân đánh đến nơi mà vẫn trầm tĩnh thoát khỏi vòng vây chưa kịp khép lại, không những dẫn bọn họ thoát cơn nguy khốn, mà còn có thể kịp thời nghĩ kế phá địch, nhất cử thành công.



Hiện giờ Nam Cung Hùng mới biết vì sao Dương Thu Trì tuổi còn nhỏ như thế mà có thể lên ngồi ở chức chỉ huy sở đặc sức của cẩm y vệ.



Dương Thu Trì phái hai hộ vệ đi gọi Hồ Giang cùng mọi người quay lại, thu dọn chiến trường xong thì trời sáng rõ.



Chú thích:



"Ngu đột xuất": Nguyên tác là "秀逗 - Tú đậu", một từ lóng hiện đại truyền từ Hong Kong và Đài Loan vào Trung Quốc đại lục. Nó vốn là từ tiếng Nhật dịch ra từ chữ "Short" của tiếng Anh, nguyên nghĩa là "ngắt", "ngắn", "điện ngắt mạch bất thình lình rồi có lại ngay", sau đó được dùng với nghĩa bóng chỉ não hay đầu óc tạm thời bị "ngắt mạch", tạm thời phạm phải sai lầm, đầu óc không linh mẫn trong tích tắc. Ở Việt Nam có ý tương đương là "thông minh thường kỳ, ngu đột xuất" hay ngược lại, là một câu mắng yêu rất hóm hỉnh.