Nạp Thiếp Ký I
Chương 152 : Quỷ ốc
Ngày đăng: 21:15 21/04/20
Do cô gái ấy rất có thể là Tống Tình, lại liên quan đến trưởng bối của hắn - Dương gia thôn tộc trưởng, hơn nữa lại không rõ chân tướng của câu chuyện, nên trước khi làm rõ có phải là Dương lão thái gia giam giữ Tống Tình ở căn lầu đó hay không, và với mục đích gì, Dương Thu Trì không muốn làm lớn chuyện. Do đó, hắn quyết định không gọi người khác, thậm chí không gọi cả Tống Vân Nhi và đội trưởng đội hộ vệ Nam Cung Hùng.
Dù gì thì cây súng ngắn vẫn nhất mực đeo ở bắp chân hắn. Thứ đồ chơi này có thể nói là cao thủ của cao thủ, đủ để bảo hộ cho sự an toàn của hắn rồi. Hơn nữa đây là Dương gia đại viện, không có người ngoài, cửa nội trạch đã đóng, ngay cả gia đinh cũng không vào trong được, hơn nữa hắn không phát hiện Dương lão gia tử và người nhà lão có gì ác ý với bản thân hắn.
Dương Thu Trì nhanh chóng xuống lầu, đến cửa viện, thật kỳ là là cửa của viện này lại mở hé ra.
Dương lão gia tử chẳng phải nói là cửa vườn vào căn lầu này luôn khóa hay sao? Chẳng lẽ vừa có người tiến vào trong?
Dương Thu Trì cẩn thận quan sát cửa lớn, tuy có ánh trăng nhưng hôn ám phi thường, căn bản chẳng thấy gì cả.
Đành lấy cẩn thận làm đầu vậy! Dương Thu Trì rùn người xuống, nhìn phải nhìn trái thấy không có độn tĩnh gì, bèn rút súng ngắn ra lên đạn, gạt chốt bảo hiểm sẵn. Có như thế trong tình huống khẩn cấp, hắn có thể bắn được ngay.
Dương Thu Trì đút súng vào bao, thẳng lưng đẩy cửa vườn bước vào trong.
Trong vườn cỏ mọc đầy, cỏ xanh cây thắm còn đọng lại tuyết trắng chưa tan hết.
Mượn ánh trăng, hắn từ từ tiến vào vườn, bước lên bậc thang.
Các phòng trên lầu đều có xích sắt khóa lại. Dương Thu Trì cầm khóa sắt lên xem, thấy đã bị khóa chặt bèn bỏ xuống, áp tai vào cửa nghe ngóng, bên trong chẳng có âm thanh gì.
Chính vào lúc này, tiếng khóc lại cất lên, lại còn rên rên rỉ rỉ như có như không. Âm thanh này truyền xuống từ trên lầu.
Đang lúc Dương Thu Trì muốn cẩn thận nhận ra xem tiếng khóc đó có phải là của Búp bê bùn Tống Tình hay không, thì nó vụt biến mất.
Dương Thu Trì bước lên thang lần lên lầu. Tiếng kót két vang lên điết tai trong trời đêm tĩnh lặng.
Đến tầng 2, hắn thấy lầu này rất giống lầu hắn ở, có một hành lang dài, ngoài ra còn có một hàng khung cửa sổ. Hắn vừa nhìn dãy cửa sổ này, vừa thẳng tiến dọc theo hành lang.
Giấy dầu trên cửa sổ đã hư nát, Dương Thu Trì mượn một lổ trống trên đó nhìn vào trong phòng, thấp thoáng thấy giường, bàn ghế và đồ đạc, chỉ có điều tối om không nhìn sao cho rõ được.
Hắn bước lên trước vài bước, thấy có một cửa không hề khóa, vừa bất ngờ vừa cao hứng, khe khẽ đẩy vào, cửa phòng kêu két một tiếng mở ra. Âm thanh này rất khô khóc nghe buốt tận cả răng, nhưng cũng từ đó Dương Thu Trì phán đoán cửa này đã lâu chưa có ai mở.
Nhưng hôm nay lại bất đồng, thứ hắn nhìn thấy không phải là thi thể, mà là một nữ nhân, là một nữ nhân trốn trong lầu quỷ khóc lóc, là một nữ nhân biết bay trong không trung, không có chân, và biết nhìn hắn cười!
Hơn nữa đây không phải là giấc mộng.
Do đó hắn thật sự cảm thấy sợ, thứ sợ này không phải đến từ người chết, mà đến từ sự tử vong.
Hắn nhìn con mèo trừng trừng, con mèo như một bức tượng, đứng bất động ở đó.
Dương Thu Trì quyết định không để ý đến nó nữa, chuyển thân nhìn cái giường gỗ điêu khắc bị màn che phủ, phảng phất như nhìn thấy bạch y nữ tử vừa rồi đang nằm trong đó, trên gối còn lòa xòa mấy lọn tóc.
Sự tình vừa rồi quả thật là quỷ dị, Dương Thu Trì quyết định tìm cho tới xem rốt cuộc là cái gì.
Miệng hắn lầm thầm niệm chú, tay phải bắt ấn, tay trái đưa ra vén màn kéo mạnh ra, pháp ấn đánh vụt tới...
Cái mà hắn mong đợi giống như trong phim ảnh vậy, đó là bóng tối chợt xuất hiện hỏa quang, trong đó có tiếng quỷ kêu thảm để rồi hóa thành tro bụi. Nhưng bên trong màn chẳng có tiếng động gì, tối đen nhìn không ra gì cả.
Dương Thu Trì thò đầu vào xem, trên giường không có quỷ hồn, cũng chẳng có nữ nhân, mà chỉ là một giường trống hoác, mền gối được xếp rất chỉnh tề, trên giường có một cặp gối cũng xếp ngay ngắn kề liền nhau như một đôi uyên ương vậy.
Đúng là gà mái mấp máy gà cồ, Dương Thu Trì thầm mắng và bỏ màn xuống, quay người bước ra ngoài, con mèo đen trên bàn trang điểm chợt kêu ngao một tiếng thật to, nhảy phốc xuống chạy vút ra ngoài cửa.
Dương Thu Trì đứng trong căn phòng tối đen âm sầm này, cứ cảm thấy sau lưng có một đôi mắt đang nhìn mình, khi quay đầu lại nhìn thì chẳng thấy gì cả.
Phía bên kia phòng khách còn một phòng khác nữa, Dương Thu Trì quyết định đi xem, nếu như không có gì thì quay về. Hắn không muốn nhìn bạch y nữ nhân bay là là ở không trung nhìn hắn cười lần nào nữa, không cần biết ả là quỷ hay là người.
Dương Thu Trì cúi đầu dò đường lần ra ngoài, ra cửa bước vào phòng khác.
Đột nhiên, hắn sửng người, cửa lớn kia không biết bị đóng từ khia nào. Ánh trăng soi qua các lổ hổng trên cửa sổ, lạnh lùng bày ra luồn ánh sáng trắng lốp đốp như vô số cặp mắt đang nhìn hắn.
Không chờ Dương Thu Trì hiểu rõ là ai đã đóng cửa, khóe mắt hắn chợt cảm thấy có điều gì đó không ổn, quay đầu lại nhìn, đột nhiên hai mắt hắn nhìn sửng vào rường nhà giữa phòng khách, lông tóc toàn thân đều dựng ngược cả lên: trên xà nhà kia đang có một người bị treo cổ, áo trắng quần trắng, đầu gục xuống, sắc mặt trắng nhợt, hai con mắt đang nhìn hắn cười khịt khịt!
Dương Thu Trì sợ hãi kêu thét lên một tiếng, chân loạng choạng lùi lại sau mấy bước, chợt trượt chân ngã xuống, hậu não đập mạnh vào vật gì khá cứng, tức thì ngất đi.